Ngay cả năm đó, lúc anh dày vò Nguyễn Hương Thảo, cũng chỉ để cho Nguyễn Hương Thảo tự đánh mình mà thôi.
Nguyễn Tri Hạ trong lòng có chút gấp, cô nhìn thời gian, cách lúc cô gọi điện thoại cho Lục Chiến Hằng, đã là chuyện của nửa giờ trước.
Cô thật có chút lo lắng Lục Chiến Hằng sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không có tâm tư hao tổn với Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn dễ dàng tức giận, trong chốc lát cũng sẽ không tiêu tan, Nguyễn Tri Hạ quyết định tạm thời mặc kệ anh.
Cô đi vào phòng sách, cũng chỉ muốn nói với Tư Mộ Hàn cô phải ra ngoài mà thôi.
Tư Mộ Hàn có đồng ý hay không, không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô.
“Nguyễn Tri Hạ, em đứng lại cho anh!” Giọng nói giận dữ của Tư Mộ Hàn từ phía sau truyền tới.
Nguyễn Tri Hạ không chỉ không đứng lại, ngược lại còn đi nhanh hơn.
Lúc Tư Mộ Hàn tức giận, chuyện gì cũng làm được, nói không chừng sẽ cưỡng chế nhốt cô ở nhà không để cho cô đi tìm Lục Chiến Hằng.
Cô nghĩ như vậy, liền không tự chủ được bước nhanh hơn.
Xuống lầu cầm chìa khóa xe, liền ra ngoài cửa lớn.
Cô lái xe rời biệt thự không được bao xa, thì từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy phía sau có xe.
Chiếc xe phía sau kia còn lái nhanh hơn, cô theo bản năng cảm thấy chiếc xe kia có thể là của Tư Mộ Hàn.
Đúng như dự đoán, chiếc xe kia tốc độ lái càng lúc càng nhanh, rất nhanh liền vượt qua cô, hết sức ngang ngược chắn phía trước xe cô, cô bắt buộc thắng xe khẩn cấp, sau đó hết sức cẩn thận kéo đai an toàn.
Tư Mộ Hàn xuống xe, khí thế hung hăng đi về phía xe cô.
Anh mặt không cảm xúc gõ cửa kiếng xe cô, dùng ánh mắt tỏ ý cô tốt nhất ngay bây giờ mở cửa xe ra.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn không nhúc nhích.
Cô mới không mở cửa xe đâu.
Thấy Nguyễn Tri Hạ bất động, anh lấy điện thoại ra gọi cho Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ vừa nhận điện thoại, anh đã lạnh lùng nói: “Xuống.”
Giọng nói của anh giống như sương lạnh