Trong lòng Nguyễn Tri Hạ có hơi sốt ruột, hét lên: “Lưu Chiến Hằng, anh có nhà không?”
Lời vừa dứt, bên trong liền truyền đến tiếng mở cửa.
Ngay sau đó cửa liền được mở ra.
Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu, khi nhìn thấy bóng dáng Lưu Chiến Hằng sau cửa thì cả người mới hoàn toàn được thả lỏng.
“Anh ở nhà à? Sao không nghe điện thoại của tôi? Tôi còn tưởng anh xảy ra chuyện gì rồi chứ!” Nguyễn Tri Hạ là thật lòng lo lắng cho Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng ở thành phố Hà Dương không có bạn, chỉ một mình ở đó.
Lúc trước Nguyễn Hương Thảo muốn hại cô, cô không sao nhưng Lưu Chiến Hằng lái xe lại bị thương.
Lúc nãy trên đường đi cô đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, đoán anh có lẽ đã bị Nguyễn Hương Thảo ghi hận trong lòng rồi bị trả thù.
Bây giờ thấy anh ta bình an vô sự cô cũng yên tâm rồi.
Lưu Chiến Hằng nghe thấy lời Nguyễn Tri Hạ thì cười nói: “Điện thoại ở phòng tư vấn bên đó quên mang về rồi.”
Anh mặc một bộ quần áo ở nhà màu đen, màu đen tuyền dưới ánh đèn chân không chiếu rọi xuống vô cùng bắt mắt, đồng thời cũng hiện lên vài phần xa cách và cảm động khó tả.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn, phát hiện anh đang nhìn chằm chằm Lưu Chiến Hằng, con ngươi lạnh lùng, thâm trầm, không nhìn ra cảm xúc.
Lưu Chiến Hằng nói xong cũng quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn.
Không biết có phải do ảo giác của Nguyễn Tri Hạ hay không, dường như khi Lưu Chiến Hằng nhìn thấy Tư Mộ Hàn ánh mắt anh ta chợt lóe sau đó mới nhẹ giọng nói: “Anh Tư cũng đến sao, xem ra anh Tư cũng rất quan tâm tôi.”
Tư Mộ Hàn cười lạnh, mặt không cảm xúc nói: “Đúng vậy, tôi rất quan tâm khi nào thì anh chết, tôi sẽ vì anh mà chuẩn bị tang lễ thật long trọng.”
Nguyễn Tri Hạ sợ ngây người rồi nhanh chóng nói với Lưu Chiến Hằng: “Anh ấy đang đùa thôi, anh đừng cho là thật.”
Ở chỗ Lưu Chiến Hằng không nhìn thấy, cô đưa tay nhéo hông Tư Mộ Hàn nhưng lại không nỡ dùng lực quá mạnh.
Tư Mộ Hàn bị ăn “độc thủ” của cô, đến mắt cũng không chớp một cái: “Tôi nói được làm được, cho dù anh