Khi Nguyễn Tri Hạ đi đến trước thang máy, phát hiện thang máy đang dừng ngay tầng trên, cô ấn nút, rất nhanh liền tới.
Hai người lại cùng nhau vào thang máy.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, cửa nhà Lưu Chiến Hằng lại đột nhiên mở ra lần nữa.
Lưu Chiến Hằng đứng trước cửa nhìn về phía thang máy không một bóng người, trong mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp khó phân biệt lại mang theo một tia sắc bén như muốn xuyên qua cánh cửa thang máy nhìn người bên trong.
…
Hai người Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn đứng trong thang máy.
Trong quá trình thang máy chuyển động, Nguyễn Tri Hạ phát hiện Tư Mộ Hàn vẫn luôn đăm chiêu, cũng không biết đang nghĩ gì.
Nguyễn Tri Hạ lại chăm chú nhìn anh một lát rồi nói: “Tối nay anh có chút kỳ lạ.”
Từ lúc Tư Mộ Hàn bắt đầu bước chân vào nhà Lưu Chiến Hằng liền có chút quái dị.
Nguyễn Tri Hạ vốn cho rằng, Tư Mộ Hàn vào nhà sẽ lại làm ầm lên với Lưu Chiến Hằng.
Nhưng anh không chỉ không cãi nhau với Lưu Chiến Hằng mà ngược lại còn vô cùng yên tĩnh, dường như không nói câu nào.
Điểm này rất kỳ quái.
Trước kia Tư Mộ Hàn và Lưu Chiến Hằng gặp nhau là hai người họ sẽ không ai nhường ai, thế nhưng hôm nay ai cũng hết sức bình tĩnh.
Tư Mộ Hàn nghiêng đầu nhìn cô, giọng hết sức lạnh nhạt: “Chỉ có anh rất kỳ lạ?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn con ngươi đen thâm trầm của anh, suy nghĩ một chút nhưng lại không hiểu rõ thâm ý trong lời của anh.
Vì vậy cô thử dò hỏi: “Anh nói Lưu Chiến Hằng cũng kỳ lạ sao?”
Tư Mộ Hàn đưa tay ra vỗ nhẹ lên đầu cô: “Xem ra ở đây là hàng thật giá thật.”
Anh đây là đang mắng cô không có não một cách trá hình sao?
Nguyễn Tri Hạ vỗ tay anh, tức giận muốn giẫm chân anh.
Nhưng cô biết, bây giờ không phải lúc tính toán cái này.
“Thực ra em cũng cảm giác Lưu Chiến Hằng dường như có gì đó kỳ quái nhưng lại không nói được kỳ