Cô tới đi đi về về chạy cho tới trưa, khi về đến nhà, đã gần giữa trưa.
Mặc dù Tư Mộ Hàn trước đó nói, anh giữa trưa không về ăn cơm, nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn tự mình xuống bếp làm cơm trưa.
Tư Mộ Hàn không về ăn, cô và Tư Hạ còn phải ăn.
Kết quả, đợi đến cô làm cơm xong, đang cùng Tư Hạ cùng ngồi ăn, bên ngoài liền truyền đến giọng của người làm.
“Cậu chủ đã về”
“Đã ăn cơm chưa? Cậu chủ.”
Nguyễn Tri Hạ nghe tiếng, ngẩng đầu hướng cửa nhà hàng nhìn qua.
Tư Hạ ngồi bên cạnh cô, ánh mắt lập tức sáng rỡ, cao hứng nói: “Ba đã về!”
Nguyễn Tri Hạ xoa xoa đầu của cô bé.
Bình thường Tư Mộ Hàn mặc dù không cười, đối với Tư Hạ mà nói còn có chút hung dữ, nhưng Tư Hạ vẫn rất thích ba.
Cũng không lâu lắm, ở cửa liền xuất hiện bóng người cao lớn.
Tư Mộ Hàn đi thẳng tới hướng bàn ăn bên này, ngồi phía đối diện Nguyễn Tri Hạ.
“Ba ơi.”
Tư Hạ cao hứng gọi anh một tiếng, khóe miệng còn dính nước canh chân gà, dính một vòng quanh miệng, trông đặc biệt đau đớn.
Tư Mộ Hàn nhàn nhạt lên tiếng, nói: “Tự lau miệng đi.”
“Dạ.”
Tư Hạ từ trong hộp rút một tờ giấy ăn, lau lung tung trên miệng một trận.
Cô bé lấy giấy xuống, nhìn qua trên giấy dính lấy một lớp nước canh vàng.
“A” Một tiếng, liền ghét bỏ đem tay ném qua một bên.
Tư Mộ Hàn thấy tự cô bé lau không sạch sẽ, liền rút tờ khăn giấy, hơi nghiêng về phía trước, nhíu mày nhìn bé: “Lại gần đây.”
Hai cánh tay nhỏ của Tư Hạ chống trên bàn ăn, duỗi cổ đem cái đầu nhỏ hướng phía trước, chu mỏ để Tư Mộ Hàn lau miệng cho mình.
Tư