Thời Dũng không nhịn được mà nói: “Cậu chủ, cậu không muốn để mợchủ đi một mình, vậy sao cậu lại không để cho người theo dõi mợ chủ?”
“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, chuyện của cô ấy chính là chuyện của tôi, sao tôi có thể để mặc Lưu Chiến Hằng được!” Tư Mộ Hàn cười lạnh, sắc mặt có chút tối tăm: “Cô ấy muốn đi thì để cô ấy đi! Không được để cho người đi theo cô ấy!”
Thời Dũng khẽ gật đầu: “Vâng.”
Anh ta đi theo Tư Mộ Hàn bao nhiêu năm rồi, không dám nhận mình hiểu Tư Mộ Hàn hoàn toàn, nhưng trong chuyện với Nguyễn Tri Hạ, anh ta thấy anh ta rất hiểu Tư Mộ Hàn.
Với Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn ngoài miệng nói dữ dằn như vậy, thật ra cuối cùng cũng không nhẫn tâm được.
Cho dù là chuyện gì, vào lúc nào, cũng đều như vậy.
Việc tốt thường hay gặp trắc trở mà.
Thời Dũng chuyển mắt nhìn Tư Mộ Hàn, thăm dò hỏi: “Cậu chủ, không có chuyện gì khác nữa thì tôi đi đây.”
Tư Mộ Hàn không nói gì, Thời Dũng liền đi ra ngoài
….
Chuyến bay của Nguyễn Tri Hạ đến sáng ngày thứ hai là đến nơi.
Ngồi máy bay mười mấy tiếng liền, Nguyễn Tri Hạ có hơi mệt, nhưng tinh thần lại khá tốt.Cô vừa lên taxi, liền cầm điện thoại gọi cho Tư Mộ Hàn.
Điện thoại vang lên vài tiếng, mới có người bắt máy.
Cô vừa muốn nói chuyện, đầu dây bên kia lại là tiếng của Thời Dũng: “Cô chủ, cậu chủ đang đàm thoại với người khác, cô có lời gì muốn tôi chuyển cho cậu chủ không ạ?”
Nguyễn Tri Hạ hơi ngây ra, nghe kĩ lại, còn nghe thấy tiếng tạp âm huyên náo ở đầu dây bên kia.
Lúc này cô mới nhớ tới, múi giờ ở đây khác với ở trong nước, hiện tại chỗ cô là buổi sáng, trong nước là buổi tối.
Cô chần chừ trong chốc lát, rồi hỏi Thời Dũng: “Các anh đang ở bên ngoài sao?”
“Chúng tôi ở Kim Hải, tối nay có một bữa tiệc, tôi đi theo cậu chủ.”
“À.” Nguyễn