Hạ Lập Nguyên cau mày: “Chị con đã phải chịu tội nặng như vậy rồi, con còn muốn thế nào?”
“Chỗ này.
” Nguyễn Tri Hạ chỉ vào mặt mình: “Là Nguyễn Hương Thảo đánh.
”
Dựa vào cái gì mà Hạ Lập Nguyên nói chuyện này vào dĩ vãn là dĩ vãn?
Hạ Lập Nguyên lạnh lùng nói: “Sao lúc trước bố không phát hiện ra là con ác độc như vậy!”
“Không ác bằng bố, con gái minh sinh mà cũng có thể đánh độc như vậy.
” Nguyễn Tri Hạ cúi đầu dùng tay gảy dây xích của túi xách, dáng vẻ thờ ơ, nhưng sự trào phúng trong lời nói hai năm rõ mười.
Hạ Lập Nguyên hôm nay bị “Tư Gia Thành” làm cho mất mặt to như vậy đến giờ trong lòng vẫn còn bực bội cực kì.
Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến chuyện này, trong lòng ông ta còn tức giận ngút trời.
“Con còn không biết xẩu hổ mà nhắc đến chuyện này à? Bố lớn tuổi nhường này, bị một thằng nhóc con ép đánh Hương Thảo nặng đến thế, chẳng lẽ bố không đau lòng à?” Hạ Lập Nguyên cảm xúc kích động, ngay cả tiếng nói cũng to lên.
Nguyễn Tri Hạ bịt tai mình lại, không kiên nhẫn nói: “Được rồi, được rồi, con biết rồi, có chuyện gì thì nói nhanh.
”
Nguyễn Tri Hạ khóe miếng kéo lên châm biếm, ngữ khí sắc bén: “Không phải là còn 1000 tỷ đồng sính lễ nhà họ Tư đưa sao? Ngay cả tiền bán thân của mình con cũng bồi vào cho các người, bố còn muốn con giúp thế nào? Lại đi bán một lần nữa? Chỉ sợ là người ta không thèm.
”
Hạ Lập Nguyên ngữ khí nghiêm khắc nói: “Con là danh chính ngôn thuận gả sang, làm sao có thể nói khó nghe như vậy!”
“Người vốn nên danh chính ngôn thuận gả đi là Nguyễn Hương Thảo.
” Nguyễn Tri Hạ ngửa đầu đối thẳng tầm nhìn của ông ta, không chút sợ hãi ông ta.
Hạ Lập Nguyện bị ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ làm cho sững sờ, lãnh đạm mà xa cách như vậy, không hề giống chút nào với Nguyễn Tri Hạ lúc trước nhẫn nhục chịu đựng.
Nếu đã không thể thuyết phục, mặt của Hạ Lập Nguyên cũng lạnh đi, uy hiếp nói: “Con cho là nhà họ Nguyễn suy sụp thì nhà họ Tư bọn họ