Cô đứng dậy, sửa sang quần áo trên người, đi tới cửa bên cạnh mở cửa ra.
Người làm còn chờ ở ngoài cửa, gặp cô mở cửa ra, khẽ vuốt cằm: “Cô Hạ.”
“Cám ơn cô.”
Nguyễn Tri Hạ nở nụ cười hiền lành với người làm.
Người làm sửng sốt một chút, kinh hoảng lắc đầu nói: “Cô Hạ không cần khách sáo như thế, cô là khách của ông chủ.”
“Ông chủ của các cô thường xuyên sẽ có khách đến sao?”
Nguyễn Tri Hạ giống như lơ đãng hỏi một câu như thế.
Người làm suy tư một chút, lập tức lắc đầu: “Rất ít, dường như không có.”
“À.”
Nguyễn Tri Hạ lên tiếng, lại hỏi: “Cô cũng là người nước Z à, cô tên là gì?”
Nữ người làm mím môi cười cười: “Tôi tên Ly, có điều tôi không phải lớn lên tại nước Z, tôi và ông chủ giống nhau là bị bố già thu nhận và nuôi dưỡng.”
Nguyễn Tri Hạ bắt được trọng điểm trong lời nói: thu nhận nuôi dưỡng, bố già.
Cô mắt sắc ngưng lại, cảm xúc trong đáy mắt có chút rủ xuống che khuất, cố gắng để giọng điệu của mình nghe không có có một tia khác lạ nào.”
“Bố già?”
Nguyễn Tri Hạ lặp lại một lần, giả bộ tò mò hỏi: “Là người nuôi dưỡng các cô ư?”
“Ừm.”
Nói đến ba nuôi, trong mắt Ly hiện ra tôn kính và kính sợ: “Ông ấy là ba nuôi của chúng tôi, nhưng chúng tôi quen thuộc gọi ông là bố già, ông cho chúng ta cuộc sống mới, để chúng tôi tiếp tục sống tiếp được, ông là người tốt.”
…….
Ông ta là người tốt.
Người tốt, là một người cực kỳ khó mà hiểu rõ thân phận.
Từ vẻ mặt và giọng nói của Ly mà nói, bố già này, hoàn toàn chính xác giống như người đàn ông lương thiện, tuyệt vời.
Nguyễn Tri Hạ mặt không biểu cảm nói: “Nếu có thời gian, không biết thể thăm vị tiên sinh hảo tâm này không.”
Ly nghe vậy, trên mặt