Đáy mắt Nguyễn Tri Hạ sắc lại, nghiêm túc nói: “Có Ly tài nghệ giỏi như thế, tôi ở rồi thật sự không muốn đi chút nào.
Tôi còn lo rằng ở lâu sẽ khiến người ta ghét bỏ kìa.”
Ly thậm chí còn vui hơn, cô ta hưng phấn cầm lấy tay Nguyễn Tri Hạ nói: “Làm gì có? Trong biệt thự này chăng có ai, chẳng dễ gì mới có khách đến chơi, tôi chào mừng còn không kịp nữa là!”
Nguyễn Tri Hạ nhìn thoáng qua hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người khiến Ly ngượng ngùng thu tay lại: “Xin lỗi xin lỗi, tại tôi vui quá.”
“Không sao.” Nguyễn Tri Hạ cũng rụt tay lại, cười nói: “Cũng trễ rồi, hay chúng ta về ngủ nhé.”
Ly gật đầu: “Được, cô lên trước đi, tôi ở lại dọn dẹp một chút.”
Nguyễn Tri Hạ nói xong thì lên lầu, về lại phòng của mình.
Trong phòng khách dưới lầu, khi Ly đang thu dọn đồ đạc thì chợt nghe trên lầu có tiếng bước chân.
Cô ta ngẩng đầu thì thấy Lưu Chiến Thiên đang đứng trên cầu thang thản nhiên nhìn cô ta.
Ly chỉ nhìn anh một cái rồi cụp mắt, làm như không phát hiện.
Lưu Chiến Thiên chỉ nhìn cô chằm chằm một lát rồi lại quay người đi lên lầu.
*
Sau khi Nguyễn Tri Hạ quay về phòng thì ngủ cứ chập chờn.
Sáng dậy mắt cô thâm như mắt gấu trúc.
Cô gặp Lưu Chiến Thiên ở phòng ăn.
Cả đời này, ngoại trừ Tư Mộ Hàn và Lưu Chiến Hằng, thì cô chỉ ăn sáng với Lưu Chiến Thiên.
Gương mặt của anh ta giống Lưu Chiến Hằng như đúc, nhưng sự hiểu biết của Nguyễn Tri Hạ đối với anh ta chỉ giới hạn ở cái tên Lưu Chiến Thiên, là em trai sinh đôi của Lưu Chiến Hằng mà thôi.
Đối với cô mà nói, Lưu Chiến Thiên hoàn toàn có thể xem là một người lạ quen thuộc.
Lưu Chiến Thiên vạch trần cô: “Xem ra tối hôm qua cô ngủ không ngon.”
Nguyễn Tri Hạ mấp máy môi rồi trách anh ta: “Phong thủy trong nhà anh không tốt.”
Lưu Chiến Thiên đột nhiên cười nói: “Chứ không phải tối qua cô bị mộng du sao?”
“Mộng du?” Nguyễn Tri Hạ giật thót,