Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, đầu dây bên kia vang lên tiếng của Tư Mộ Hàn.
Anh chẳng có tâm trạng giải thích: “Bữa trước ăn lẩu bị sặc, chọc cười Tri Hạ nên con bé mới nhớ vậy.”
Nguyễn Tri Hạ chỉ quan tâm ý chính: “Anh dẫn con bé đi ăn lẩu?”
Không đợi Tư Mộ Hàn nói, Tư Hạ đứng bên cạnh đã gồng mình hét lớn: “Cực kỳ cay!”
Tư Mộ Hàn nheo mắt nhìn thoáng qua Tư Hạ, cô bé nhún vai rồi nháy mắt, sau đó nhón chân chạy đi tìm cô giúp việc: “Dì ơi, con khát nước.”
Rất giỏi kỹ năng thoát hiểm.
Nguyễn Tri Hạ nghiến răng nói: “Tư Mộ Hàn, sao anh lại dẫn Tư Hạ đi ăn lẩu?”
“Chỉ cho con bé một bát súp nhỏ thôi.”
“Vậy sao con bé nói cay?”
“Con bé không ăn cay, chỉ nếm một chút thôi.”
“Một chút cũng là ăn!”
“…”
Tư Mộ Hàn không nói gì nữa nên điện thoại lại im lặng một lúc.
Lát sau, Tư Mộ Hàn mới hỏi tiếp: “Khi nào em về?”
Nói xong anh liền vội vàng bồi thêm một câu: “Tri Hạ nhớ em.”
“Anh không nhớ em à?”
Tư Mộ Hàn: “Hả.”
Anh như vậy khiến cho Nguyễn Tri Hạ hơi thấp thỏm.
Là cô tự chạy đến đây một mình, hiện tại mọi chuyện chẳng có chút tiến triển nào, ngược lại còn khiến mình tự sa vào một loại bí ẩn để giờ phải cầu cứu Tư Mộ Hàn.
Tại sao lại chẳng có chút tiền đồ nào vậy chứ?
Lần này là Tư Mộ Hàn nói trước: “Gặp được Lưu Chiến Hằng chưa?”
“Vẫn chưa, tối qua em đã kiểm tra biệt thự một lượt thì phát hiện ở đây ngoại trừ người giúp việc và bảo vệ thì chỉ có một mình Lưu Chiến Thiên, tạm thời vẫn chưa phát hiện ra bóng dáng của Lưu Chiến Hằng, còn nữa, đêm qua…”
Cô đang định nói chuyện đêm