Khi xe nổ máy, cô lại liếc qua cửa sổ xe.
Cảnh tượng đập vào mắt cô giống y chang ngày đầu tiên cô đến.
Cô có dự cảm, chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như thế.
Xe chậm rãi chạy về phía trước, cô lái đi chưa bao xa thì đã thấy phía trước có một chiếc ô tô màu đen chạy lại.
Nguyễn Tri Hạ theo bản năng liếc lên gương chiếu hậu nhìn hướng chiếc xe đó chạy, cô thấy chiếc xe màu đen đó dừng lại trước cửa nhà Lưu Chiến Thiên.
Sau đó, tài xế xuống xe, mở cửa sau xe ra, một ông già đội mũ trilby bước xuống.
Ông già mặc một cái áo khoác nỉ màu đen, quàng một chiếc khăn rất dày nên hoàn toàn không nhìn rõ mặt.
Ông già đột nhiên nhìn về phía này.
Nguyễn Tri Hạ vội rời mắt đi, chốc lát sau cô liền hối hận, tại sao vừa rồi cô không nhìn lâu thêm chút nữa, chỉ cần cô nhìn lâu thêm chút nữa là có thể nhìn rõ mặt ông già đó rồi.
Nói không chừng ông già đó chính là cha nuôi của Lưu Chiến Thiên và Lưu Chiến Hằng.
Thật ra thì cô hơi tò mò về người cha nuôi này.
Có thể nuôi lớn hai đứa con xuất sắc như Lưu Chiến Hằng và Lưu Chiến Thiên thì nhất định không phải là người bình thường.
Nhưng hiện tại, mọi chuyện đều là một mớ hỗn độn, Nguyễn Tri Hạ chỉ có thể tạm thời về thành phố Hà Dương trước.
*
Nguyễn Tri Hạ lái xe đến sân bay.
Cô lên mạng xem một chút, thế mà vẫn còn vé, chắc là đang là mùa vãn khách du lịch.
Cô nhìn thời gian rồi chọn vé xuất phát sớm nhất.
Vé đã mua xong nhưng còn lâu mới bay nên Nguyễn Tri Hạ liền tìm một quán cà phê để ngồi, lật xem những cuốn tạp chí nhàm chán.
Cô mới lật được một hai trang thì cảm thấy hình như có người đang nhìn mình.
Cô cảnh giác ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Trong quán cà phê có rất nhiều người nhưng tất cả đều rất tự giác trò chuyện khẽ khàng, thoạt trông thì mọi thứ đều rất