Nguyễn Hương Thảo phát hiện Nguyễn Tri Hạ sắp chết đến nơi rồi mà còn không biết sợ, điều này khiến cô ta càng thêm giận dữ.
Cô ta hung dữ trừng mắt với Nguyễn Tri Hạ: “Nguyễn Tri Hạ! Tôi thật sự sẽ giết chết cô!”
“Tôi biết.” Nguyễn Tri Hạ vẫn bình tĩnh, giống như chuyện cô nghe không phải là có người muốn giết chết cô mà là muốn nói chuyện phiếm với cô hơn.
Nguyễn Hương Thảo tức nghẹn, bực bội nói: “Nếu cô nói cho tôi biết trước khi chết Trần Tuấn Tú đã nói gì thì tôi có thể cho cô chết thoải mái hơn.”
Nguyễn Tri Hạ tỏ ra hứng thú, vẻ mặt chăm chú hỏi: “Có thật không?”
“Bây giờ cô biết sợ rồi sao?” Ánh mắt Nguyễn Hương Thảo lóe lên vẻ đắc ý, cô ta biết trên đời này không có ai mà không sợ chết rồi mà?
“Đúng, rất sợ.” Nguyễn Tri Hạ mỉm cười sau đó lại nói tiếp: “Nhưng có sợ cũng vô dụng, dù sao cô cũng sẽ không bỏ qua cho tôi.”
Nguyễn Hương Thảo cười hờ hững, đáp lại: “Nói đi, trước khi chết, anh ta đã nói gì.”
Nguyễn Tri Hạ khẽ thử cử động chân, phát hiện có thể dùng sức được, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn không thay đổi, vẻ mặt hờ hững nói: “Tôi không nói cho cô biết đấy.”
“Cô!” Nguyễn Hương Thảo đứng phắt dậy: “Rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt! Cô có tin tôi giết chết cô ngay bây giờ không?!”
Nguyễn Tri Hạ phát hiện, những người này đều rất thích uy hiếp cô.
Nguyễn Hương Thảo là vậy, Tư Mộ Hàn cũng vậy.
Nhưng Tư Mộ Hàn sẽ không nói nhảm như Nguyễn Hương Thảo.
Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ vẫn bình tĩnh: “Ba năm nay cô sống rất đau khổ phải không? Bên cạnh cô không có ai để cùng nói về Tuấn Tú, cô còn không được gặp anh ta lần cuối…”
Giọng nói nhẹ nhàng của Nguyễn Tri Hạ lại giống như những mũi dao đâm vào tim Nguyễn Hương Thảo.
Ba năm nay, mỗi một ngày trôi qua, cô ta đều sống trong đau khổ.
Cô ta không được gặp Tuấn Tú lần cuối, bên cạnh cô ta cũng không có ai quen biết với Tuấn Tú.
Lúc nhớ tới anh, chẳng có ai tán gẫu về anh với cô.
Nhớ nhung, hối hận… Đủ loại cảm xúc giày vò cô.
Trả thù là niềm hy vọng duy nhất để cô ta gắng gượng tiếp tục sống.
Rốt cục trời cũng cho