Sau khi nằm xuống, cô nghe có chân người bước vào, lúc này cô mới mở mắt ra, dáng vẻ mơ mơ màng màng như vừa ngủ dậy.
Hai vệ sĩ trực tiếp xốc cô từ trên giường dậy, một người bên trái, một người bên phải khiêng cô ra ngoài.
Hai tên đó rất khỏe, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy cánh tay mình sắp bị trật khớp đến nơi nhưng cô vẫn tỏ ra yếu ớt.
Bọn họ đưa cô tới phòng ăn.
Nguyễn Hương Thảo đang ngồi ăn cơm, vệ sĩ ném cô ngồi lên ghế đối diện với cô ta.
Cô ta lấy khăn lau tay sau đó nhướn mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt như vô cùng chán ghét, cô ta lạnh lùng nổi nóng với vệ sĩ: “Tôi bảo các người mang cô ta xuống đây ăn cơm chung với tôi à? Cô ta mà cũng xứng ngồi chung bàn với tôi?”
Vệ sĩ nghe vậy lập tức lôi Nguyễn Tri Hạ từ trên ghế xuống đất.
Nguyễn Tri Hạ cắn răng bị ném xuống đất, cũng may cái ghế không cao, ngã từ trên đó xuống cũng không bị thương, có điều trông cô hết sức chật vật.
Nguyễn Hương Thảo nhìn Nguyễn Tri Hạ nằm trên đất với vẻ hài lòng, còn cô ta thì ngồi trên ghế, thấy bản thân có một cảm giác vượt trội hơn khi nhìn từ trên cao xuống.
Cô ta rất hưởng thụ cảm giác từ trên cao nhìn xuống người khác này, nhất người đó lại là Nguyễn Tri Hạ.
Khi còn nhỏ, Nguyễn Tri Hạ điểm nào cũng thua cô ta, nhưng sau khi lớn lên không biết tại sao Nguyễn Tri Hạ lại sống tốt hơn cô ta.
Nguyễn Hương Thảo đương nhiên không cam lòng.
Tiêu Giai Kỳ và Nguyễn Tri Hạ chỉ là người làm mặc cho cô ta sai khiến mà thôi.
Suy nghĩ này đã ăn sâu vào đầu cô ta ngay từ khi còn nhỏ.
Đến bây giờ, trong lòng cô ta cũng vẫn nghĩ như thế.
Trong suy nghĩ của cô ta, Nguyễn Tri Hạ phải nằm rạp dưới chân cô ta, cam tâm làm một người hầu mà không được oán than nửa lời.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ lại hại chết Tuấn Tú của cô ta.
Khó khăn lắm cô ta mới được ở bên cạnh Trần Tuấn Tú, nhưng anh lại bị người phụ nữ đê tiện Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn cùng nhau hại chết.
Nguyễn Hương Thảo cắn môi, đứng lên đi tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ, giơ tay ra tát cô: “Nguyễn Tri Hạ, hai ngày qua là hai ngày tôi vui sướng nhất trong ba năm qua, cô có biết tại sao không?”
Nguyễn Hương Thảo tát rất mạnh, Nguyễn Tri Hạ bị tát má tê rần, cô hít sâu,