“Buông… buông… tôi… ra… Tôi thật sự không biết…” Sắc mặt của Nguyễn Hương Thảo đã chuyển sang màu xanh tím: “Anh… anh ta… chủ động đến… tìm… tôi…”
Nguyễn Tri Hạ vẫn không buông tay, tiếp tục hỏi: “Chủ động tìm cô?”
Lúc này, đột nhiên phía sau cô truyền tới một lực kéo, một tay nắm cánh tay cô, kéo cả người cô lên.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Tư Mộ Hàn, môi anh mím chặt, trong mắt lóe lên lửa giận.
“Tư…” Nguyễn Tri Hạ chưa kịp gọi ra tên của anh, đã bị anh kéo ra khỏi tầng hầm.
Động tác của Tư Mộ Hàn vô cùng thô lỗ, nắm chặt đến mức cổ tay Nguyễn Tri Hạ đau đớn.
Ra khỏi tầng hầm, Tư Mộ Hàn hất tay cô ra, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô: “Em đừng nhúng tay vào chuyện này!”
“Tại sao em không được nhúng tay vào? Bọn chúng đã bắt cóc Tri Hạ rồi!” Nguyễn Tri Hạ tức đến đỏ mắt, nhưng không rơi một giọt nước mắt nào.
Sắc mặt Tư Mộ Hàn hơi ngưng lại, nhưng cũng không hòa hoãn bao nhiêu.
Anh nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt sắc bén giống như muốn nhìn xuyên qua người cô: “Lúc nãy ở dưới tầng hầm, em muốn làm gì? Em muốn bóp chết Nguyễn Hương Thảo sao?”
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn Tư Mộ Hàn.
Bàn tay đang thả lỏng bên người vô thức nắm chặt, lúc nãy cô thật sự muốn bóp chết Nguyễn Hương Thảo sao…
Cô hận Nguyễn Hương Thảo, hận Nguyễn Hương Thảo kết hợp với người ngoài ra tay với Tư Hạ.
Từ nhỏ đến lớn, Nguyễn Hương Thảo đã làm rất nhiều chuyện quá đáng với cô, cô cũng chỉ trả lại những gì Nguyễn Hương Thảo đã làm với cô mà thôi, không thể nói là hận.
Dù sao thì từ trước tới nay, cô chưa từng mong đợi người chị cùng cha khác mẹ Nguyễn Hương Thảo này.
Không mong đợi đương nhiên sẽ không có thù hận.
Nhưng Nguyễn Hương Thảo lại cấu kết với người ngoài để bắt cóc Tư Hạ.
Bởi vì chuyện khi còn bé của Tư Hạ, trong lòng Nguyễn Tri Hạ luôn cảm thấy cô thiếu nợ con bé, bây giờ còn vì ân oán của người lớn mà con bé bị người khác bắt đi, điều này khiến Nguyễn Tri Hạ không thể