Vì vậy Tư Mộ Hàn để điện thoại lại cho cô, không phải vì đề phòng cô gọi điện cho người khác, mà là đề phòng người khác gọi cho cô?
Nguyễn Tri Hạ lại nghĩ tới câu nói Nguyễn Hương Thảo đã nói lúc trước.
Nguyễn Hương Thảo nói, người bắt cóc Tư Hạ sẽ chủ động tìm cô.
Cũng chính là nói, lý do Tư Mộ Hàn không để lại sim cho cô chính là đề phòng những người đó liên hệ với cô?
Tại sao phải đề phòng những người đó liên hệ cô chứ? Chẳng lẽ mục đích cuối cùng của bọn họ khi bắt Tư Hạ đi chính là cô sao?
Nguyễn Tri Hạ nói lẩm bẩm: “Sao có thể chứ…”
Cô càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất cao.
Thật ra mục đích của những người bắt Tư Nguyễn Chính là cô, còn Tư Mộ Hàn là người mạnh mẽ, chắc chắn anh sẽ không để cho Nguyễn Tri Hạ tự chui đầu vào lưới, vì vậy dứt khoát nhốt cô lại?
Tư Mộ Hàn chưa bao giờ là người lương thiện, phần lớn anh đều làm việc không chừa mọi thủ đoạn, anh không muốn để cho Nguyễn Tri Hạ tham gia chuyện này, vì vậy dứt khoát trực tiếp nhốt cô lại, mặc dù nhìn có vẻ không nói lý lẽ, nhưng quả thực đây chính là biện pháp đơn giản nhất.
Trong lòng Tư Mộ Hàn hiểu rất rõ, nếu như mục đích của những người kia chính là Nguyễn Tri Hạ, chắc chắn cô sẽ không chút do dự mà đi cứu Tư Hạ.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ tới tình cảnh mà Tư Hạ có thể gặp phải, tim cô thắt chặt lại.
Nếu đúng là như vậy, cô tuyệt đối không thể ngồi không chờ chết.
*
Buổi tối, lúc Tư Mộ Hàn trở về phòng, Nguyễn Tri Hạ đang tắm.
Trong phòng có mở máy sưởi, không lâu sau, Nguyễn Tri Hạ đã quấn khăn tắm đi ra ngoài.
Cô vừa mới tắm xong, làn da lộ ra ngoài khăn tắm hồng hào, cả người mềm mịn trông rất ngon mắt.
Tư Mộ Hàn híp mắt, ánh nhìn khóa chặt vào cô.
Nguyễn Tri Hạ bị anh nhìn như vậy thì hơi run lên, cả người hơi căng thẳng.
Nhưng cô lại giả vờ như không có gì xảy ra, đi tới trước mặt Tư Mộ Hàn hỏi: “Anh có tin tức gì không?”
“Có.” Tư Mộ Hàn đáp lại, ánh mắt không tự chủ di chuyển trên người cô.
Dường