Nguyễn Tri Hạ cho rằng Thời Dũng sẽ trực tiếp sai người đến dẫn cô lên phòng, nhưng Thời Dũng lại nói những lời này với cô, rõ ràng là muốn giảng đạo lý với cô.
Chỉ cần có cơ hội giảng đạo lý, đương nhiên Nguyễn Tri Hạ cũng không còn sợ nữa.
Nguyễn Tri Hạ khoanh tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Nguyễn Hương Thảo đã nói những người đó sẽ chủ động đến tìm tôi, không phải các anh vẫn luôn không có tin tức Tư Hạ sao? Chỉ cần thả tôi đi, chắc chắn bọn chúng sẽ tìm đến tôi, đến lúc đó, các anh cũng sẽ biết được Tư Hạ đang ở đâu.”
Thời Dũng nghe Nguyễn Tri Hạ nói như vậy thì vẻ mặt hơi thay đổi.
Nguyễn Tri Hạ thấy thế càng khẳng định suy nghĩ trong lòng mình.
Cô nhìn chằm chằm Thời Dũng nói: “Có phải các anh đã sớm điều tra ra, thật ra những người bắt Tư Hạ là nhằm vào tôi? Vì vậy Tư Mộ Hàn mới không nói cho tôi biết chuyện Tư Hạ bị bắt đi, sau khi tôi biết được chuyện này, Tư Mộ Hàn mới nhốt tôi lại, không để tôi đi ra ngoài, anh ấy sợ tôi sẽ dùng bản thân để đổi Tư Hạ?”
Nguyễn Tri Hạ đã nói đến đây, Thời Dũng cũng không cần phải giấu giếm nữa, anh gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiếng “đúng vậy” của Thời Dũng đã hoàn toàn xác nhận suy nghĩ trong lòng Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ cắn môi, giơ tay đỡ trán, có chút buồn bực vò tóc của mình, sau đó mới chất vấn Thời Dũng: “Sao anh có thể để cho Tư Mộ Hàn tùy ý làm bừa như vậy? Nếu mục đích của những người đó thật sự là tôi, lấy tôi đi đổi Tư Hạ, chí ít tôi cũng là người trưởng thành! Tư Hạ mới bao lớn chứ, con bé chỉ mới 3 tuổi… con bé…”
Nguyễn Tri Hạ nói đến đây thì nghẹn ngào, cô ngửa đầu, hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng.
“Mợ chủ, những lời cô nói tôi đều hiểu.”
Ánh mắt Thời Dũng phức tạp nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ mấy giây, sau đó mới trầm giọng nói: “Nhưng trong lòng cậu chủ, cô là người quan trọng nhất, là độc nhất vô nhị, nếu nhất định phải lựa chọn giữa cô và Tư Hạ, chắc chắn cậu chủ sẽ lựa chọn cô, chỉ một mình cô.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy thì không dám tin nhìn Thời Dũng: “Anh có ý gì?”
Cô phát hiện cô không thể hiểu rõ ý của Thời Dũng.
“Cậu chủ