Nhưng mà lời này Nguyễn Tri Hạ cũng chỉ dám nói thầm trong lòng mà thôi.
Rất nhanh, Nguyễn Tri Hạ bưng hai bát mỳ lên bàn ăn.
Nhưng bởi đêm khuya yên tĩnh, hai người đều thả lỏng cảnh giác, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Nhưng đa phần đều là Nguyễn Tri Hạ nói, vấn đề cô hỏi cũng đều là chuyện của Tư Mộ Hàn.
Mà câu trả lời của “Tư Gia Thành” đa số là “Ừ” “Không phải” “Không biết” “Có thể” các kiểu.
Điều này khiến Nguyễn Tri Hạ nghi ngờ, tình cảm của anh em nhà này là tình anh em cây khế à.
……
Hôm sau.
Nguyễn Tri Hạ ngủ quên.
Cô nhanh chóng rửa mặt thay quần áo xong liền chạy ra ngoài cửa.
Ở lối cầu thang, cô bắt gặp “Tư Gia Thành” tình thần sảng khoái.
Cùng là người tối qua dậy ăn đêm, tại sao cô ngủ quên mà vẫn uể oải, còn người đàn ông này xem ra sức sống tràn đầy!
Cô lại lần nữa nghi ngờ, cơ thể của người đàn ông này là đồng sắt.
Tư Mộ Hàn thấy tinh thần của cô không tốt, hơi nhíu mày: “Ngủ không ngon?”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy anh ta đang khoe khoang.
Cô cúi đầu nhìn thời gian, bỏ lại một câu: “Tôi sắp muộn rồi, hôm nay không nấu bữa sáng.
” Xong vội vội vàng vàng chạy xuống tầng.
Tư Mộ Hàn đi ba bước thành hai, tiến lên trước kéo vạt áo cô lại: “Tôi đưa cô đi.
”
Nguyễn Tri Hạ không phải rất muốn để anh đưa đi, nhưng mắt thấy nếu giờ cô đi chen xe bus, có thể sẽ muộn thật.
Cuối cùng “Tư Gia Thành” cũng không thể đưa Nguyễn Tri Hạ đi làm, bởi anh bị một cuộc điện thoại gọi đi, trước khi đi anh còn dặn dò vệ sĩ lái xe đưa Nguyễn Tri Hạ đi làm.
……
Tư Mộ Hàn đi đến một quán trà có tính bảo mật riêng tư cao.
Lãnh Tuấn đang ở cửa chờ anh, vừa thấy anh đến, hơi gật đầu, hết sức cung kính nói: “Cậu chủ, ông chủ đang chờ cậu bên trong.
”
Nói xong, ông