Lưu Chiến Hằng đột ngột ngả bài nói ra thân phận của mình, nếu Tư Mộ Hàn thật sự xảy ra tai nạn nằm viện, có thể có liên quan về mặt thời gian.
Trong khoảng thời gian này, Lưu Chiến Hằng vẫn luôn im lặng không nói, đột nhiên anh ta lại nói ra thân phận của mình, còn nói những lời này, lúc đầu Nguyễn Tri Hạ cảm thấy rất kỳ lạ.
Nhưng bây giờ, sau khi cô đọc tờ báo này, cô không còn cảm thấy kỳ lạ nữa.
Lưu Chiến Hằng cảm thấy Tư Mộ Hàn đã xảy ra chuyện, cô đã không còn hy vọng nữa, cho nên anh ta mới dám nói những lời này?
Nghĩ đến điều này, Nguyễn Tri Hạ cười lạnh: “Vụ tai nạn có liên quan đến anh đúng không?”
“Tri Hạ, trong lòng em tôi là người ác độc như vậy sao?” Lưu Chiến Hằng nở nụ cười thê lương: “Em biết một thân phận khác của tôi là một bác sĩ tâm lý, là chuyên gia tương đối có quyền lực về phương diện tâm lý học ở nước M, là một nhân vật của công chúng, sao tôi có thể làm ra chuyện như vậy?”
Nguyễn Tri Hạ thấy anh ta giống như không nói dối, cô cũng không hỏi nhiều nữa, ánh mắt lại rơi vào tờ báo.
Trên tờ báo là một bức ảnh đen trắng, rất hỗn loạn, căn bản không thể nhìn ra được gì.
Tại sao Tư Mộ Hàn lại đột nhiên xảy ra tai nạn, rốt cuộc anh có bị thương nặng không?
Lưu Chiến Hằng nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ, nói với ý tứ không rõ: “Em rất lo lắng cho anh ta đúng không?”
“Nếu tôi nói đúng, anh sẽ thả tôi đi gặp anh ấy sao?” Nguyễn Tri Hạ ngước mắt lên, mặt không cảm xúc hỏi anh ta.
Lưu Chiến Hằng khoanh tay, nhướng mày nhìn cô: “Em có thể cầu xin tôi một lát, nói không chừng tôi sẽ đồng ý.”
Nguyễn Tri Hạ ngoài cười nhưng trong không cười, liếc mắt nhìn anh ta, xoay người cầm tờ báo rời đi.
Ban đầu cô để cho Lưu Chiến Hằng bắt cô đi, bây giờ đương nhiên cô sẽ không cầu xin anh ta để cô trở về thăm Tư Mộ Hàn.
Đồng thời, cho dù Lưu Chiến Hằng đồng ý thả cô đi gặp Tư Mộ Hàn, chắc chắn cũng không có ý tốt.
“Nếu như không liên quan đến anh, tại sao anh lại tin Tư Mộ Hàn thật sự bị tai nạn?” Nguyễn Tri Hạ siết chặt tay, ngừng bước quay đầu nhìn chằm chằm Lưu Chiến