Nguyễn Tri Hạ nhìn xung quanh một lượt nhưng không dám gọi lớn tên của anh mà chỉ có thể nén giọng cực thấp: “Tư Mộ Hàn!”
Nhưng Tư Mộ Hàn hoàn toàn không trả lời cô.
Nguyễn Tri Hạ đóng cửa sổ rồi xoay người đi tới đi lui trong phòng.
Cô vừa đi vừa lầm bầm: “Đâu phải mình không hiểu tính nết của anh ta đâu, mình không giận, mình không giận…”
Không giận mới lạ!
Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống ghế salon, túm lấy cái gối đấm một trận, cuối cùng cũng cảm thấy đỡ hơn.
Đúng lúc này, cô liền cảm thấy trong túi áo mình như có vật gì đó
Nguyễn Tri Hạ mở túi ra xem thì phát hiện không biết từ lúc nào trong túi đã có một chiếc di dộng.
Nguyễn Tri Hạ thấy chiếc điện thoại này rất quen, nó là chiếc điện thoại mà Tư Mộ Hàn vẫn thường dùng.
Vừa rồi anh đã bỏ nó vào túi cô khi nào vậy?
Lúc này, bỗng dưng điện thoại di động rung lên, có cuộc gọi đến.
Nguyễn Tri Hạ do dự một chút mới bắt máy.
Có tiếng trầm ấm của Tư Mộ Hàn vang lên: “Ngày mai anh sẽ đến gặp em.”
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc hỏi: “Ngày mai?”
Ngày mai, Tư Mộ Hàn muốn trèo cửa sổ tiếp sao?
“Ngày mai anh vẫn muốn trèo lên bằng đường cửa sổ sao?” Nguyễn Tri Hạ vội vã ngăn lại: “Không thể, không được leo bằng đường đó nữa.”
Hiện tại cô biết Tư Mộ Hàn an toàn là được rồi, cô không muốn Tư Mộ Hàn tiếp tục mạo hiểm như vậy nữa.
Tư Mộ Hàn: “Ngủ ngon.”
Sau đó, anh không nói gì nữa.
Nguyễn Tri Hạ chẳng biết làm gì khác ngoài cúp máy.
…
Sáng sớm hôm sau.
Tư Hạ tỉnh ngủ rất sớm, lăn qua lăn lại rồi mới leo xuống giường, vò vò cái đầu rối bù như tổ chim non nhìn khắp nơi.
Cô bé