Nguyễn Tri Hạ gật đầu, sau đó nhớ ra Tư Mộ Hàn không thể thấy cô gật đầu nên lại vội vã lên tiếng: “Được.
”
“Ngủ ngon.
” Tư Mộ Hàn chúc xong nhưng vẫn không cúp máy, anh chờ Nguyễn Tri Hạ cúp máy trước.
Nguyễn Tri Hạ hiểu ý anh nên chủ động cúp máy.
Cô tắt máy xong liền cất điện thoại rồi quay về giường đi ngủ.
Còn ở đầu dây bên kia, Tư Mộ Hàn vừa đặt điện thoại xuống, sắc mặt liền trở nên nặng nề.
Anh đứng bên cửa sổ tầng ba của biệt thự, biệt thự mà anh ở không xa biệt thự của Lưu Chiến Hằng, từ chỗ anh có thể vừa vặn nhìn thấy được vị trí của căn phòng mà Nguyễn Tri Hạ ở.
Thời Dũng từ trong phòng đi ra, bước tới phía sau Tư Mộ Hàn rồi nhìn theo hướng nhìn của Tư Mộ Hàn, sau đó lập tức thấp giọng gọi anh: “Cậu chủ.
”
“Có thuốc lá không?” Tư Mộ Hàn không nhìn nữa, quay lại nhìn anh ta.
Tuy Thời Dũng không hút thuốc nhiều nhưng lúc nào cũng mang theo thuốc lá.
Anh ta rút điếu thuốc ra nửa phần vỏ rồi đưa tới trước mặt Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn rút điếu thuốc ra đưa lên miệng ngậm, Thời Dũng liền lấy bật lửa định châm thuốc cho anh.
Tư Mộ Hàn khẽ nhíu mày, giơ tay cầm lấy cái bật lửa: “Để tôi tự làm.
”
“Cạch” một tiếng, ngọn lửa bật lên, châm cháy điếu thuốc.
Ngôn Tình Tổng Tài
Tư Mộ Hàn châm thuốc xong thì trả lại bật lửa cho Thời Dũng.
Thời Dũng nhận bật lửa rồi đứng phía sau Tư Mộ Hàn, không rời đi mà cũng không nói gì nữa.
Kể từ lúc dọn đến ở sát vách biệt thự của Lưu Chiến Hằng, ngoại trừ những lúc xử lý công chuyện bên ngoài, thì những lúc không làm gì Tư Mộ Hàn đều đứng ở đây, không biết anh đang nghĩ gì nữa.
Thời Dũng có thể cảm nhận được trong lòng Tư Mộ Hàn đang nhớ Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng cũng có cảm giác là trong lòng Tư Mộ Hàn không chỉ nhớ đến Nguyễn Tri Hạ, có điều anh đang nghĩ gì thì anh ta không tài nào đoán được.
“Cậu nghĩ khi nào Lưu Chiến Hằng bắt đầu hành động?”
Tư Mộ Hàn đột ngột hỏi Thời Dũng, Thời Dũng ngẩn ra rồi cẩn thận suy nghĩ một chút mới nói một cách không chắc chắn: “Có lẽ là sắp rồi?”
Tư Mộ Hàn hít sâu một hơi thuốc lá, kẹp hai ngón tay vào