“Hương Thảo.
.
.”
Tiêu Giai Kỳ mới gọi tên Nguyễn Hương Thảo thôi liền bị Nguyễn Hương Thảo không kiên nhẫn ngắt lời: “Việc làm đến đâu rồi? Tư Mộ Hàn có giận tím mặt không? Với cả, có thấy anh ta trông ra sao không?”
Cô ta để Tiêu Giai Kỳ đi tìm Tư Mộ Hàn, không chỉ muốn dùng ghi âm giả khơi mào lên cơn giận của Tư Mộ Hàn, cô ta còn muốn xác nhận chút Tư Mộ Hàn có thật là xấu không.
Dẫu sao Nguyễn Tri Hạ không từng chỉ một lần nói đỡ cho Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ giờ trở nên xinh đẹp, ánh mắt càng nên nhìn cao mới đúng, như thế nào mà có thể can tâm tình nguyện ở bên một tên khuyết tật?
Cho nên cô ta mới nghi ngờ.
“Anh ta đối lưng với mẹ, mẹ chưa nhìn thấy mặt anh ta.
.
.” Tiêu Giai Kỳ biết mình làm hỏng việc rồi, giọng nói cũng nhỏ xuống: “Còn về cái ghi âm kia, anh ta căn bản không tin, còn nói Tri Hạ là người nhà họ Tư, không đến lượt mẹ quản.
.
.”
Nguyễn Hương Thảo vừa nghe bà nói thế, cơn giận trong lòng sắp bao phủ cả người cô.
“Một tên tàn phế cũng ăn nói kiêu căng như vậy, chờ sau này anh ta bị đá ra khỏi vị trí người thừa kế Tư thị, xem anh ta còn kiêu căng kiểu gì!”
Tiêu Giai Kỳ biết Nguyễn Hương Thảo nổi cáu rồi, trong lòng lại càng tự trách: “Hương Thảo, xin lỗi.
.
.”
“Được rồi được rồi, mẹ không phải luôn thế sao, làm cái gì cũng không nên thân!”
Tít——
Điện thoại bị cúp máy.
Tiêu Giai Kỳ nhìn điện thoại bị ngắt cuộc gọi trong tay, trong đầu bỗng hiện lên vẻ mặt đầy sự thù hận và chán ghét của Nguyễn Tri Hạ.
Bà hình như thật sự chả làm tốt được cái gì.
Nhưng, bà thật sự chỉ muốn sống tốt ở nhà họ Nguyễn mà thôi, bà lấy lòng hai bố con Hạ Lập Nguyên và Nguyễn Hương Thảo có sai sao?
Tri Hạ là đựa