Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1749


trước sau

Chương 1749:

 

Tư Mộ Hàn cảm thấy người bên dưới yên tĩnh trở lại, nên rời môi cô.

 

“Anh cảm thấy giờ Tô Miên mang thai không tiện nên tới đây tìm tôi đúng không?” Giọng nói của Nguyễn Tri Hạ hơi khàn khàn, lại mang theo vẻ bi thương nhàn nhạt, đây chính là lý do duy nhất cô có thể tìm ra.

 

Cô không nghĩ tới lý do nào khác.

 

“Anh không yêu tôi nữa nên muốn giày vò tôi như vậy sao? Chúng ta hợp rồi tan không được sao?” Nguyễn Tri Hạ không muốn khóc, nhưng cô không khống chế được nước mắt.

 

Tư Mộ Hàn duỗi ra một ngón tay, lau khóe mắt cô.

 

Trong nháy mắt đó, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Tư Mộ Hàn sẽ nghĩ tới phần tình cảm lúc trước mà mềm lòng với cô.

 

Nhưng một giây sau, một câu nói của Tư Mộ Hàn đã phá vỡ vọng tưởng của cô.

 

“Hợp rồi tan? Không thể nào!” Tư Mộ Hàn không hề do dự nói ra câu này.

 

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy lúc này Tư Mộ Hàn chẳng khác gì một ác ma.

 

Đến giây phút cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ không thể chịu đựng được nữa mới mềm giọng cầu xin anh: “Tư Mộ Hàn, vì tình cảm lúc trước của chúng ta mà buông tha cho tôi đi…”

 

“Không được.” Giọng nói thâm trầm khàn khàn của Tư Mộ Hàn không chút lưu tình cắt đứt tia hy vọng cuối cùng của Nguyễn Tri Hạ.

 

Nguyễn Tri Hạ chưa từng tuyệt vọng nhu vậy.

 

Tuyệt vọng muốn chết.

 

Tuyệt vọng đến mức không muốn suy nghĩ gì nữa.

 

Lúc trước cô cũng từng tuyệt vọng với Tiêu Giai Kỳ, nhưng chí ít Tiêu Giai Kỳ chưa từng thật lòng đối xử với cô, do đó cô vẫn cố gắng, nghiêm túc sống sót.

 

Nhưng Tư Mộ Hàn đã từng yêu cô, che chở cho cô.

 

Sao anh có thể đối xử với cô như vậy?

 

Sao anh lại trở nên như vậy?

 

Trong cơn mơ hồ, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng người gõ cửa

điên cuồng.

 

Nhưng giờ cơ thể và tinh thần của Nguyễn Tri Hạ đã bị giày vò nặng nề, cô đã sớm không còn sức lực để nghĩ tới những thứ này, cô chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, cả người mất đi ý thức.

 

*

 

Khi tỉnh lại, cả người Nguyễn Tri Hạ đều hỗn loạn, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, có ảo giác như đã chết rồi.

 

Có người đi tới nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Cô tỉnh rồi à?”

 

Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn sang, thấy một khuôn mặt quen thuộc.

 

Hình như là người giúp việc trong biệt thự Tư Mộ Hàn.

 

Tư Mộ Hàn…

 

Nghĩ đến Tư Mộ Hàn, mắt Nguyễn Tri Hạ lóe lên một tia hoang mang, muốn trở người ngồi dậy.

 

Cô nhìn xung quanh, phát hiện vẫn đang ở trong phòng mình, quần áo trên người cô đã được thay ra, ga trải giường cũng đổi sang cái mới.

 

Nếu không phải do cơ thể khó chịu, cô vẫn có thể thôi miên mình rằng những chuyện lúc trước đều là giả.

 

“Cô Hạ, cô phải ăn chút gì đó trước. Giờ cô rất yếu.” Người giúp việc đứng bên cạnh thử thăm dò.

 

Gương mặt Nguyễn Tri Hạ trắng bệch, ngước mắt nhìn người giúp việc, cô nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Cô thay… đồ cho tôi sao?”

 

Người giúp việc thấy dáng vẻ Nguyễn Tri Hạ như vậy thì lo lắng nói: “Vâng…”

 

“Ha…” Nguyễn Tri Hạ nở nụ cười, sau đó che mặt cười lớn.

 

Tư Mộ Hàn tới cửa đùa bỡn cô xong thì vứt bỏ như một tấm vải rách, sai người giúp việc tới thu dọn thay đồ cho cô?

 

Rốt cuộc anh xem cô là thứ gì?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện