Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1899


trước sau

Chương 1899:

 

Nguyễn Tri Hạ đứng dậy định đi thẳng ra ngoài. Khi không nhìn thấy Tư Mộ Hàn, cô rất lo cho anh ấy. Thế nhưng, mỗi khi nhìn thấy anh, cô lại không thể kiềm chế cơn tức giận. Cô giận anh vì những việc làm trước đó của anh, mà cũng giận vì sự im lặng của anh. Nếu còn tiếp tục thì nhất định sẽ cãi nhau.

 

Tư Mộ Hàn liền cầm lấy tay Tri Hạ kéo cô lại. Hơi thở và mùi hương quen thuộc tỏa ra làm Nguyễn Tri Hạ lặng người đi. Anh ấy ôm chặt lấy cô như thể sợ cô sẽ bỏ chạy mất.

 

Tư Mộ Hàn khẽ cúi đầu rồi nói nhỏ vào tai Nguyễn Tri Hạ: “Em hãy ở lại với anh một lát.”

 

Nguyễn Tri Hạ im lặng trong vòng tay của Tư Mộ Hàn.

 

Tư Đình Kiêm ôm chặt khiến Nguyễn Tri Hạ không thể cựa quậy. Cô đành thả lỏng rồi dựa vào người Đình Kiên.

 

Một lát sau, Nguyễn Tri Hạ hỏi: “Dạo gần đây anh đã ở đâu vậy?”

 

Nguyễn Tri Hạ nghĩ rằng Đình Kiên sẽ trả lời qua loa cho xong, thế nhưng anh ấy thản nhiên đáp: “Anh ở nhà.”

 

Nói xong, anh tiếp tục: “Bình thường anh đều rất bận, nhưng khi có thời gian rảnh thì anh đều về nhà.”

 

Nguyễn Tri Hạ cúi đầu nhìn anh với ánh mắt đầy nghi ngờ. Thấy vậy, Tư Mộ Hàn liền ngẩng lên khẽ hôn nhẹ vào môi cô. Tri Hạ vốn định né tránh nhưng bị anh giữ lại.

 

Nguyễn Tri Hạ tránh tiếp xúc thân mật với Tư Mộ Hàn cũng là điều dễ hiểu. Hai người họ li hôn cũng đã được một khoảng thời gian. Mặc dù vẫn thường xuyên gặp mặt nhưng khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa. Quả thực hai người vẫn còn tình cảm với nhau, nhưng vẫn còn nhiều chuyện chưa giải quyết ổn thỏa. Thế nên Nguyễn Tri Hạ không thể gần gũi với Tư Mộ Hàn giống như trước đây.

 

Thế nhưng, Tư Mộ Hàn dường như thấy khó chịu với sự xa lánh của Tri Hạ.

 

Tư Mộ Hàn dừng lại rồi nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tri Hạ, rồi anh ghé sát người về phía cô.

 

Nguyễn Tri Hạ biết rõ anh muốn làm gì, cô định nghiêng đầu sang một bên,

nhưng lại bị Tư Mộ Hàn giữ tay ở phía sau lưng và đặt cô nằm xuống ghế sô pha.

 

Vị trí của hai người đã được hoán đổi. Nguyễn Tri Hạ bị Tư Mộ Hàn giữ tay ở phía sau không thể cử động được.

 

Cô cáu gắt nhìn Tư Mộ Hàn: “Mau buông tay ra.”

 

Tư Mộ Hàn lại tỏ ra vui vẻ, trông anh giống hệt như một đứa trẻ vui mừng khi chiến thắng trong trò chơi do chính mình tạo ra.

 

“Anh không buông.”

 

Tư Mộ Hàn rất thích bộ dạng không thể phản kháng của Nguyễn Tri Hạ lúc này, bởi nó cho phép anh có thể làm bất cứ điều gì mà anh muốn. Thế nhưng anh cũng không thể tùy tiện bởi Tri Hạ sẽ không vui.

 

“Hay là…” Tư Mộ Hàn cố ý kéo dài câu để đợi xem phản ứng cửa Nguyễn Tri Hạ.

 

Thấy Nguyễn Tri Hạ trừng mắt lên nhìn anh, Tư Mộ Hàn liền cười nói: “Nếu em hôn anh thì anh sẽ thả em ra.”

 

Nguyễn Tri Hạ lẩm bẩm: “Đúng là mặt dày!”

 

Tư Mộ Hàn không tức giận, anh không quan tâm lời mắng mỏ của Tri Hạ. Ngược lại anh còn vui vẻ nhắc nhở cô: “Em còn không nhanh, một lát nữa có lẽ Thẩm Lệ sẽ đưa Tư Nguyễn về nhà.”

 

Nguyễn Tri Hạ không biết lời Tư Mộ Hàn nói có phải là thật hay không. Khi đến cô không hề nghĩ tới việc sẽ gặp anh ấy ở đây, hơn nữa cô lại không biết đến những gì mà Thẩm Lệ và Tư Mộ Hàn bàn bạc với nhau. Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn không biết khi nào thì Thẩm Lệ quay lại.

 

“Anh nghĩ rằng em sợ sao?” Nguyễn Tri Hạ cho rằng Tư Mộ Hàn chỉ là đang dọa cô, nên cô quyết không làm theo những lời anh nói.

 

Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ một lúc lâu. Đột nhiên anh buông tay ra, anh nói với giọng điệu đầy tiếc nuối: “Đúng là em không còn dễ gạt như trước nữa.”

 

Vừa được thả, Nguyễn Tri Hạ liền dùng chân đá vào đùi của Tư Mộ Hàn, nhưng anh không hề cảm thấy đau.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện