Không giống như trước đây, phần lớn thời gian cô đều dành để ngủ.
Chính Tư Mộ Hàn còn nhận thấy được điều này sớm hơn cả Nguyễn Tri Hạ nữa, sức khỏe của cô đã có chuyển biến tốt hơn rồi.
Kể từ khi cô được xuất viện, sức khỏe cô ngày càng tồi tệ hơn, lúc nào cũng lờ đờ mệt mỏi.
Khi cô thức dậy mỗi sáng, Tư Mộ Hàn đã không còn nằm ở bên cô nữa.
Anh hoặc là đến phòng sách hoặc ngồi một bên xem văn kiện giấy tờ.
Nhưng mấy hôm nay khi cô thức dậy, cô vẫn thấy Tư Mộ Hàn nằm ở bên cạnh mình.
Rèm cửa được kéo rất chặt, không biết bây giờ là mấy giờ rồi nữa,cô cũng chẳng thể tự mình ngồi dậy được.
Cô nhìn lên trần nhà một lúc, chuẩn bị tiếp tục ngủ, nhưng khi nhắm mắt lại thì không thể ngủ được nữa.
Khi Nguyễn Tri Hạ chuẩn bị mở mắt lần nữa thì bên tai đã truyền tới giọng nói của Tư Mộ Hàn.
“ Sao vậy?”
Nguyễn Tri Hạ mở mắt, thì nhìn thấy Tư Mộ Hàn đã mở mắt, đáy mắt anh lúc này vẫn còn mang máng sự buồn ngủ.
Rõ ràng là anh vừa thức dậy, vì cảm thấy Nguyễn Tri Hạ cứ động đậy nhúc nhích,anh theo bản năng hỏi thăm cô.
Hạc Tri Hạ hơi quay đầu qua nhìn Tư Mộ Hàn, cô hỏi anh: “ Mấy giờ rồi vậy?”
Tư Mộ Hàn rũ mắt xuống nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ đã tỉnh dậy được một lúc rồi, đôi mắt cô trong veo, nhưng mái tóc thì rối bù, trông thật trẻ con, chẳng hợp với tuổi của cô chút nào cả.
Nhưng tinh thần xem ra rất tốt.
Trái tim Tư Mộ Hàn rung lên một