Chính cô cũng cảm thấy tinh thần của mình đã tốt hơn rất nhiều, nên sức khỏe cũng tự nhiên hồi phục được một chút thôi.
Mặc dù hiệu quả không rõ ràng lắm, nhưng điều này cũng đã đủ để khiến cho Nguyễn Tri Hạ hài lòng rồi.
Cô quay lại nhìn Tư Mộ Hàn, chỉ thấy sắc mặt anh căng cứng vẫn không có chút biểu cảm nào cả.
Cảm thấy Nguyễn Tri Hạ đang nhìn mình, anh liền quay đầu lại, khi đôi mắt anh nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, nó cũng bất giác trở nên ôn nhu lại.
Tư Mộ Hàn quay đầu lại nhìn về phía sau Nguyễn Tri Hạ rồi kêu lên: “ A Sương.”
Lương Vy Sương vẫn luôn theo sát bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn dường như cũng rất tin tưởng cô.
A Sương nghe thấy lập tức đi tới: “ Cậu chủ.”
Anh nhàn nhạt dặn dò: “ Đưa mợ chủ về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” A Sương trả lời một tiếng, sau đó cô hơi cúi đầu nhìn sang Nguyễn Tri Hạ, ngữ khí cung kính: “ Mợ chủ, tôi đưa cô về nghỉ ngơi.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn một cái, anh không có ý định rời đi, rõ ràng là anh muốn ở lại vì có chuyện muốn nói với Lưu Chiến Hằng.
Nguyễn Tri Hạ lặng lẽ thở dài, cô gật đầu với A Sương.
Nguyễn Tri Hạ được A Sương đẩy ra ngoài.
Khi đến căn nhà mà cô mà Tư Mộ Hàn ở, Nguyễn Tri Hạ lên tiếng nói: “ Tới phòng sách đi, bây giờ tôi chưa muốn nghỉ ngơi.”
Cô không còn ham ngủ như lúc trước nữa, một mình quay về phòng cũng không có gì làm, chi bằng ở đây đợi Tư Mộ Hàn về vậy.
A Sương đưa cô đến phòng sách của Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ ở đó không lâu thì Tư