Tư Mộ Hàn nói rất nhiều, Nguyễn Tri Hạ nghe được một nửa thì lại thấy phiền, cô ngắt lời anh: “ Em biết rồi, anh đi mau đi, em sẽ ngoan ngoãn uống thuốc …”
Lúc anh chuẩn bị rời đi, còn phải đứng dặn dò Lương Vy Sương một đống mới yên tâm.
Sau khi anh đi, Nguyễn Tri Hạ cũng không có gì để làm, nên tiếp tục ở lại phòng sách.
Cô chuẩn bị viết một kịch bản mới.
Bất kể bệnh của cô có thể được chữa khỏi hay không, cô đều phải sống tốt mỗi ngày và làm cho mỗi ngày của cô đều trở nên thật có ý nghĩa mới được.
Cô viết một chút rồi lại bắt đầu tra cứu thông tin.
Một lúc sau, cô cảm thấy hơi khát nước nên lên tiếng gọi: “ A Sương rót cho tôi một ly nước.”
Sau khi chờ đợi một lúc, A Sương ở phía bên kia không hề có một chút động tĩnh nào.
Nguyễn Tri Hạ khẽ cau mày,lúc cô ngẩng đầu nhìn lên thì nhìn thấy một người đáng ra không nên xuất hiện ở đây.
Cô kinh ngạc kêu lên: “ Tiểu Thành?”
“ Không phải cậu quay về trường rồi à?”
Trường của Tư Gia Thành quản lý vô cùng nghiêm khắc, muốn ra khỏi trường cũng phải có giấy xin phép mới được, trước đây cậu ta được về cũng là do Tư Mộ Hàn nhờ quan hệ.
Nhưng bây giờ cậu ta lại xuất hiện ở đây.
Tư Gia Thành không mở miệng nói gì cả, chỉ nhìn Nguyễn Tri Hạ với ánh mắt kì quái.
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày, cô liếc nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy A Sương đã ngã lăn trên mặt đất rồi.
Trong phút chốc cô không hiểu có chuyện gì đang xảy ra cả.
Cô nhìn chằm chằm vào A Sương đang nằm dưới đất một lát, sau khi chắc chắn đó đích thực là A Sương, cô mới