Mặc dù Tư Mộ Hàn cảm thấy năng lực xử lý của giáo viên rất kém, nhưng dù sao đi nữa sự việc cũng đã được giải quyết.
Còn là Tư Nguyễn-tiểu nha đầu kia giải quyết, không khiến người khác phiền lòng.
Rất tốt.
Lúc ra khỏi trường mẫu giáo, tâm trạng của Tư Mộ Hàn vẫn rất tốt.
Lại nhớ đến câu nói “giáo huấn cậu ấy một chút” của Tư Nguyễn trước đó, quay đầu nhìn Tư Nguyễn: “Ai dạy con nói câu “giáo huấn cậu ấy một chút”?”
Tư Nguyễn “À” một tiếng, đôi mắt mở to trông rất ngây thơ: “Không có ạ.
”
Tư Mộ Hàn nhướng máy, hỏi Thời Dũng ở bên cạnh: “Cậu đã đưa con bé đến gặp Cố Tri Dân?”
Chỉ có Cố Tri Dân mới nói mấy câu thổ phỉ như vậy.
Tư Nguyễn vừa nghe thấy Cố Tri Dân, chột dạ, lập tức cúi đầu ngoan ngoãn đi đường, không lên tiếng nữa.
Tư Mộ Hàn thấy thế, muốn giơ tay đánh vào đầu cô bé, đúng lúc đó điện thoại lại vang lên.
Không có mấy người có thể gọi điện thoại trực tiếp cho Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn cau mày, lấy điện thoại ra, sau khi thấy ID người gọi, sắc mặt liền nặng nề.
Thời Dũng thấy vẻ mặt của Tư Mộ Hàn không đúng, liền kéo Tư Nguyễn qua.
Tư Nguyễn nhìn Thời Dũng, Thời Dũng nhìn cô bé ra dùng tay ra hiệu: “không được lên tiếng.
”
Điện thoại là của Lương Vi Sương.
Khuôn mặt Tư Mộ Hàn lạnh lùng, nhận điện thoại.
Lương Vi Sương đại khái cũng biết những gì mình sắp nói sẽ khiến Tư Mộ Hàn tức giận, nín thở, mới nói: “Cậu chủ không thấy người đâu.
”
Tư Mộ Hàn còn chưa nói gì, nhưng trên người lại tỏa ra hơi thở lạnh đến thấu xương.
Nhưng Tư Nguyễn đang đi sau anh, gần như ngay lập tức co rút về phía Thời Dũng.
Thời Dũng nhẹ