Nguyễn Tri Hạ theo âm thanh nhìn qua, liền nhìn thấy Tư Gia Thành đang ngồi trước giường.
Tư Gia Thành vẫn mặc bộ quần áo trước đó, vẻ mặt mang theo một chút mệt mỏi, có lẽ vẫn ngồi bên giường chờ cô tỉnh lại.
Nguyễn Tri Hạ nhìn xung quanh.
Căn phòng rất xa lạ, cũng rất yên tĩnh.
Cô thật sự không biết mình đang ở đâu.
Giọng nói của Tư Gia Thành lại vang lên: “Khát không?”
Nguyễn Tri Hạ không có quay đầu nhìn cậu ta, chỉ nhìn lên trần nhà, lúc nói mang theo tiếng thở dài: “Tiểu Thành, cậu có thể đưa tôi về không? Anh họ của cậu biết tôi mất tích, sẽ phát điên đó.
”
Nếu như Lương Vi Sương chỉ bị Tư Gia Thành đánh ngất, thì lúc này có lẽ đã tỉnh rồi, Tư Mộ Hàn chắc chắn đã biết chuyện cô biến mất rồi.
Cô cũng có thể tưởng tượng, Tư Mộ Hàn biết cô biến mất sẽ tức giận đến mức nào.
Thậm chí còn có khẳ năng, sẽ mất đi lý trí.
Làm ra những chuyện mất lý trí.
Nguyễn Tri Hạ không biết tại sao Tư Gia Thành lại làm như vậy.
Mặc dù cô đã bị đánh ngất sau đó mang đi, nhưng cô vẫn không muốn nghĩ Tư Gia Thành theo hướng xấu.
Cô không nhắc đến những chuyện trước đây, chỉ là yêu cầu Tư Gia Thành đưa cô về.
Nếu như bây giờ Tư Gia Thành có thể đưa cô về, cô có thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cô nhìn Tư Gia Thành trưởng thành, trong lòng vẫn tin tưởng Tư Gia Thành.
Tư Gia Thành không nói gì, chỉ quay người lại đi lấy một cốc nước.
Sau đó đi đến bên giường, đỡ Nguyễn Tri Hạ ngồi dậy, muốn giúp cô uống nước.
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, quay