Mặc dù rất nhỏ, nhưng điều này đã đủ để làm Nguyễn Tri Hạ hạnh phúc.
Nếu như Tư Mộ Hàn biết chân của cô có chút cảm giác, chắc chắn sẽ còn vui hơn cô.
Sau đó, Nguyễn Tri Hạ được Tư Gia Thành đỡ ngồi lên ghế.
Nguyễn Tri Hạ ngước nhìn Tư Gia Thành, nụ cười trên khuôn mặt cô lại mờ dần.
Lúc này Tư Mộ Hàn có lẽ đang đi khắp nơi tìm cô.
Tư Gia Thành đẩy thức ăn đến trước mặt cô, nói: “Ăn thôi.”
Nguyễn Tri Hạ phát hiện chân của mình có chút cảm giác, nên tâm trạng thoải mái hơn trước một chút.
Nếu như Tư Mộ Hàn tìm đến, giữa hai người chắc chắc sẽ ầm ĩ một trận.
Mà bây giờ có lẽ cô cũng nên ăn uống tốt, Tư Mộ Hàn đến nếu thấy cô vẫn tốt, có thể sẽ không quá tức giận.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Tri Hạ cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Tư Gia Thành thấy Nguyễn Tri Hạ yên tĩnh ăn cơm, vẻ mặt có chút phức tạp nói: “Chị Tri Hạ, chị không sợ em bỏ thuốc vào cơm sao?”
Nguyễn Tri Hạ nuốt thức ăn xong mới ngẩng đầu lên nhìn cậu ta nói: “Không sợ.”
Ánh mắt của cô rất chân thành, không có chút gì là nói dối.
Trong lòng cô cũng nghĩ như vậy, cô tin Tư Gia Thành thật sự sẽ không làm tổn thương cô.
Tư Gia Thành nghe thấy cô nói vậy, vẻ mặt càng phức tạp, dần dần vẻ mặt xuất hiện sự hối hận.
Chỉ là Nguyễn Tri Hạ đã cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nên không chú ý đến vẻ mặt của Tư Gia Thành.
Tư Gia Thành mua toàn món ăn mà Nguyễn Tri Hạ thích, hương vị cũng không tồi, Nguyễn Tri Hạ cũng có chút đói, nên ăn không ít.
Khi cô đã ăn no, chuẩn bị đặt đũa xuống, liền cảm thấy đầu mình có chút choáng.
Nguyễn Tri