Đại sảnh cũng vắng tanh, nhưng hình như trong sân có tiếng động nhẹ gì đó.
Nguyễn Tri Hạ chậm rãi lăn bánh xe đi ra ngoài.
Cánh cửa đại sảnh đã được mở một bên.
Trên mặt đất bằng phẳng trước mặt đại sảnh, có vài bóng người đứng ở đó, còn có cả một người nào đó đang nằm trên mặt đất nữa.
“ Ông Tạ bảo tụi tao phải đối xử tốt với mày.”
“Không phải trước đây mày rất lợi hại sao? Than ôi …”
“ Ánh mắt kiểu gì vậy? Muốn đánh tao sao?”
Trong đó có một người đang nói chuyện, hắn nắm lấy cổ người đàn ông đang nằm dưới đất kia lên, sau đó lại một đạp hung hăng giáng xuống người đàn ông đó.
Bây giờ Nguyễn Tri Hạ mới nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông bị đá túi bụi kia.
Là Lưu Chiến Hằng.
Ánh sáng không sáng lắm, Nguyễn Tri Hạ đứng bên cửa nhìn ra một lát, sau khi cô đã quen với ánh sáng, cô mới thấy rõ cả người Lưu Chiến Hằng đều là máu, hơi thở của anh ta vô cùng yếu ớt.
“Cô Hạ.”
Một giọng nói của phụ nữ đột nhiên vang lên từ phía sau cô.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại thì nhìn thấy một nữ giúp việc đang đi đến gần cô.
Người hầu gái đi về phía Nguyễn Tri Hạ, khuôn mặt cô ta dường như không mang theo chút biểu cảm nào cả, cô ta liếc ra ngoài cửa một cái: “Cô Hạ có đói không?”
Có vẻ như người hầu gái không có ý đẩy Nguyễn Tri Hạ vào lại bên trong.
Nguyễn Tri Hạ lại liếc mắt nhìn ra ngoài lần nữa, những người kia vẫn còn đang đánh Lưu Chiến Hằng.
Trước đây Lưu Chiến Hằng bị trọng thương, nhưng đã được băng bó rồi, nhưng mà bây giờ trên người anh