Ngay cả từ “ Nếu Như” Nguyễn Tri Hạ cũng không nói, vì cô chắc chắn một điều, Lưu Chiến Hằng miễn là còn sống một ngày, nhất định sẽ cùng Tư Mộ Hàn đối đầu.
Lưu Chiến Hằng trở thành người như ngày hôm nay, mặc dù cũng có một phần lỗi của Tạ Sinh, nhưng Lưu Chiến Hằng đã như vậy, muốn thay đổi là rất khó.
Chấp niệm trong lòng của Lưu Chiến Hằng, anh ta không bỏ xuống được.
A Ly trầm ngâm một lát, đáp: “Được.”
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười.
A Ly nhấc chân muốn đi ra ngoài.
“Chờ một chút.”
Lại bị Nguyễn Tri Hạ gọi lại, A Ly có chút không kiên nhẫn.
Cô quay đầu, đã nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đã xoay đầu lại nhìn mình.
Nguyễn Tri Hạ nhìn vào phía hông của cô: “Tôi muốn cái kia.”
A Ly đưa tay sờ con dao găm ở trên thắt lưng mình.
A Ly ngạc nhiên nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Cô thường xuyên làm nhiệm vụ bên ngoài, đương nhiên trên người luôn có trang bị vũ khí.
Nghĩ lại, Nguyễn Tri Hạ tự nhiên có thể đoán được.
A Ly không nói một lời nào, trực tiếp đem con dao găm bên hông đưa ra, cho Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ nhận lấy, lại nâng cằm lên, ra hiệu cô đem cái đồng hồ tháo xuống: “Cái này cũng cho tôi.”
Khóe môi A Ly mím thành một đường thằng, không biểu hiện gì, tháo đồng hồ đưa cho Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ tiếp nhận đồng hồ, cong môi cười một tiếng: “Điện thoại cũng đưa cho tôi đi.”
A Ly không dám tin nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Cô…”
Nguyễn Tri Hạ dứt khoát hướng A Ly