Cô thực sự thấy phát ốm khi nhìn thấy khuôn mặt của tên Tạ Sinh này rồi.
Lúc Nguyễn Tri Hạ cầm đũa lên, cô không nhịn được mà ngẩng mặt nhìn lên Lưu Chiến Hằng đang ngồi ở đối diện.
Tạ Sinh mỉm cười thờ ơ: “ Chính Chiến Hằng đã đề nghị muốn ăn với chúng ta, nên tôi cũng không tiện từ chối.”
Nguyễn Tri Hạ trong lòng kinh ngạc, Lưu Chiến Hằng vậy mà chủ động nói muốn cùng ăn cơm với Tạ Sinh?
Vẻ mặt Tạ Sinh lạnh lẽo, nhìn Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng rũ mắt, vết thương khá nghiêm trọng, lúc cầm đũa gắp đồ ăn cũng không vững.
Tạ Sinh phân phó người giúp việc nữ ở phía sau: “Còn làm gì vậy? Đổi một cái thìa khác.”
Người giúp việc cầm thìa qua, muốn lấy đôi đũa trong tay Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng dường như không muốn, người giúp việc phải dùng một chút lực mới lấy đươc đôi đũa của Lưu Chiến Hằng đi.
Nguyễn Tri Hạ thấy rất rõ một màn này.
Lưu Chiến Hằng thực chất bên trong là một người rất kiêu ngạo.
Lúc đối phó với Tư Mộ Hàn, anh cũng rất tự tin.
Huống chi là đối mặt với người anh hận thấu xương là Tạ Sinh, anh càng không có khả năng chịu thua.
Lúc này, anh không chỉ chủ động nói muốn cùng Tạ Sinh ăn cơm, mà còn bị Tạ Sinh sai người giúp việc đổi thìa cho anh.
Cái này hoàn toàn chính là đem mặt mũi Lưu Chiến Hằng ném trên đất, dẫm trong bùn.
“Nghe nói con đã mấy ngày không ăn gì, cón cò thể cầm thìa được không? Nếu không…” Tạ Sinh bộ mặt ân cần nhìn Lưu Chiến Hằng: “Để cho người bón cho con ăn?”
“Không cần.” Lưu Chiến Hằng rốt cục cũng lên tiếng.
Giọng nói khàn khàn.
Tạ Sinh chỉ mỉm cười.
Nguyễn Tri Hạ giả