“Có phải cô nhớ sai số rồi? Ngắt đi, rồi dùng điện thoại của cô để gọi.” Tư Ân Nhã thấy rất lâu vẫn không có ai nhận điện thoại, đã không còn kiên nhẫn, giục cô cup máy và sử dụng điện thoại di động của cô.
Nguyễn Tri Hạ lấy đâu ra điện thoại di động chứ?
Cô chỉ có thể giữ đến khi điện thoại di động tự động cup máy.
Có lẽ là có sự thông minh sắc xảo, trước khi điện thoại di động tự động tắt máy, cuộc gọi không có ai trả lời đã được nhận.
“Xin chào!” Một giọng nói lịch sự và nghiêm túc.
Nguyễn Tri Hạ vừa nghe liền biết đây là giọng nói của anh.
“Thời Dũng?”
Thời Dũng ở đầu bên kia nghe thấy giọng nói của Nguyễn Tri Hạ, dừng lại một chút, ngập ngừng hỏi: “Mợ chủ?”
“Là tôi, tôi đang ở Kim Hải, Tư Mộ Hàn đâu?” Nguyễn Tri Hạ cố gắng dùng một giọng nói bình tĩnh để nói ra câu này, mà một tay đặt bên cạnh đã căng thẳng đến mức siết chặt lại.
Tư Ân Nhã bên cạnh nghe thấy điện thoại có người nhận, liền đẩy đẩy Nguyễn Tri Hạ: “Bật loa ngoài lên.”
Thời Dũng cũng nghe thấy giọng nói của Tư Ân Nhã, dè dặt hỏi: “Mợ chủ đang ở cùng ai?”
Nguyễn Tri Hạ thuận theo ý của Tư Ân Nhã, mở loa ngoài lên.
“Tôi tình cờ gặp em gái của cậu chủ nhà anh- cô Tư Ân Nhã, cô ấy nói muốn ôn lại chuyện cũ với cậu chủ nhà anh.”
Lời nói của Nguyễn Tri Hạ đã dẫn đến ánh mắt khinh người của Tư Ân Nhã.
Nguyễn Tri Hạ không quan tâm, cô dường như chỉ nói mấy câu vô nghĩa, nhưng Thời Dũng là một người thông minh, rất nhanh có thể hiểu được ý của Nguyễn Tri