Nguyễn Tri Hạ cười lạnh một tiếng, những người lớn lên trong hào môn thế gia này, luôn luôn kiêu căng tự mãn, không chịu cái này cũng không chịu cái kia, làm việc cũng không biết cố gắng, quang minh chính đại.
Người của Tạ Ngọc Nam và Cố Tri Dân đã đánh nhau thành một đoàn, căn bản không ai có tâm tư để ý tới Nguyễn Tri Hạ và Tư Ân Nhã.
Hôm nay Nguyễn Tri Hạ ráng chống đỡ cơ thể đi lại nhiều như vậy, lại thêm vừa rồi Tư Ân Nhã đá cô một cước, bây giờ chân của cô đã tê dại đến mức hoàn toàn không đứng dậy nổi, cũng chỉ có thể ngồi dưới đất.
Nếu không phải như thế, Tư Ân Nhã như thế này, cô có thể đánh hai cái.
Nhưng hiện thực lại là, lúc này cô bị Tư Ân Nhã ngăn ở nơi này không thể động đậy.
Trầm mặc hơn nửa ngày Tư Ân Nhã đột nhiên lại lên tiếng nói: “Chị nói nhiều như vậy cũng chỉ là đang bào chữa cho chính mình, dáng vẻ làm bộ làm tịch này của chị thật sự khiến cho người ta chán ghét.”
Nguyễn Tri Hạ liếc cô ta một cái: “Ai cần cô thích.”
Lúc đầu Tư Ân Nhã không chiếm được lý, đáy lòng cũng hơi chột dạ, trái lại Nguyễn Tri Hạ lại vô cùng thong dong, đáy lòng cô ta lại càng phát ra tích tụ.
Cô ta nhìn thoáng qua hướng bên kia, sau khi nhìn thấy Tạ Ngọc Nam, liền đưa tay kéo Nguyễn Tri Hạ hướng về phía Tạ Ngọc Nam.
“Cô làm gì vậy?” Nguyễn Tri Hạ giật mình, nhíu mày nhìn về phía Tư Ân Nhã.
Lúc đầu cô dựa vào vách tường nghỉ ngơi, ở trong lòng suy nghĩ xem Tư Mộ Hàn có thể phái người đến hay không, kết quả là bị Tư Ân Nhã lôi kéo như thế này.
“Tôi đang giúp chị đấy.” Tư Ân Nhã cười lạnh: “Nhìn chị bây giờ đã thành cái dạng này, Tạ Ngọc Nam chịu muốn chị đã rất tốt rồi, đến bây giờ anh ba vẫn không đến, chị còn trông cậy vào anh ấy sao?”
Lúc này Tư Ân Nhã mới nghĩ tới, cô luôn luôn e ngại Tư Mộ Hàn, hiểu phong cách làm việc