Ngay khi Tư Mộ Hàn và Thời Dũng ra khỏi khách sạn, một chiếc xe đậu trước cửa.
“Tôi đợi hai mươi phút rồi đấy.” Chiến Kình Uyên giơ tay xem đồng hồ trên cổ tay, ngước nhìn Tư Mộ Hàn: “Hóa ra là thực sự già rồi, nên mới chậm như vậy.”
Tư Mộ Hàn không quan tâm: “Ừa, dù sao thì còn phải dỗ vợ nữa.”
Chiến Kình Uyên giật khóe miệng, quay lại ngồi vào xe, đóng cửa thật mạnh.
Không còn gì để nói với những người sợ vợ.
Tư Mộ Hàn bước tới, kéo cửa, nhìn Chiến Kình Uyên: “Anh muốn làm gì thế?”
Chiến Kình Uyên uể oải nói: “Người cô đơn đi xem náo nhiệt.”
Tư Mộ Hàn phớt lờ, anh ngồi xuống xe.
Thời Dũng đi lên phía trước lái xe cho họ.
Chiếc xe lăn bánh về phía ngoại ô, có ba người đàn ông lớn trong xe, nhưng tất cả đều không nói chuyện, rất im lặng trên đường đi.
Chiến Kình Uyên nhớ ra điều gì đó, hỏi Tư Mộ Hàn: “Vợ anh có biết anh đi làm gì không?”
Sau một lúc Tư Mộ Hàn mới trả lời lại: “Cô ấy không biết.”
Chiến Kình Uyên quay lại nhìn anh với vẻ mặt thích thú: “Vậy tôi gọi nói cho cô ấy, cô ấy sẽ thế nào nhỉ?”
Tư Mộ Hàn nhếch môi: “Sao có thể chứ? Nếu như tôi chấn thương quay về, cô ấy đau lòng còn không kịp, sao có thể giận chứ?”
Tư Mộ Hàn nói xong, phát hiện Chiến Kình Uyên ở một bên đã nhắm mắt lại, như thể muốn ngủ.
Tư Mộ Hàn hỏi anh ta: “Không nói nữa?”
“Không muốn nói chuyện với anh.” Chiến