Tư Gia Thành trong điện thoại im lặng một lúc lâu rồi lại nói: “Nếu tiện, em muốn gặp chị.”
Nguyễn Tri Hạ đau đớn tận đáy lòng, cô và Tư Gia Thành cũng đã sống chung dưới một mái nhà trong khoảng thời gian rất dài, cũng là những người gần gũi nhất với cô.
Nhưng bây giờ, muốn gặp nhau chẳng phải là chuyện dễ dàng.
Tư Gia Thành hỏi kỹ như vậy, Nguyễn Tri Hạ có thể cảm nhận được rằng cậu thực sự muốn gặp cô.
Mặc dù trước đó Tư Gia Thành đã gửi gắm cô cho Tạ Sinh, nhưng cô không thực sự giận cậu, cũng không trách cậu.
Cô và Tư Gia Thành sống chung dưới một mái nhà đã bấy lâu nay, nhìn cậu thay đổi từ một cậu bé choai choai thành một cậu bé cao lớn, cô hiểu con người cậu, biết rằng cậu không xấu xa.
Cô chỉ cảm thấy, Tư Gia Thành không nên phản bội Tư Mộ Hàn.
Trong ngôi nhà họ Tư to lớn ấy, chỉ có Tư Mộ Hàn đối với Tư Gia Thành là không giống với những người khác.
Tâm trí của Nguyễn Tri Hạ lúc này đầy những suy nghĩ, cuối cùng, cô cũng phản ứng lại: “Được thôi.”
Vừa hay lúc này Tư Mộ Hàn không có ở đây, cô cũng muốn biết bây giờ Tư Gia Thành đang thế nào, Tư Gia Thành vẫn chỉ là một đứa trẻ trong lòng cô thôi.
Tư Gia Thành phản ứng đầy vui mừng: “Vâng.”
Dù không có thêm từ nào, nhưng niềm hân hoan cô nghe thấy ấy không thể che giấu được.
“Chị đợi em.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, lập tức cúp máy.
Vừa nãy khi cô trả lời điện thoại, Thẩm Lệ đã im lặng nhìn cô, Thẩm Lệ đã quá quen thuộc với cô, vậy nên cô ấy có thể dễ dàng nghe thấy sự kỳ lạ trong giọng điệu của Nguyễn Tri Hạ.
Vì vậy, cô ấy đến gần, hỏi Nguyễn Tri Hạ: