Tư Mộ Hàn nắm tay cô, mắt hơi rũ xuống rồi nhỏ nhẹ nói: “Khi nãy anh nghĩ cẩn thận rồi mới thấy bây giờ việc làm anh sợ nhất là em không có ở bên cạnh anh.”
Nhưng bây giờ em đã bên anh rồi.
Bởi vậy anh có thể chiến thắng hết mọi yếu đuối và sợ hãi trong tâm hồn.
Mấy năm nay, không cần nói Nguyễn Tri Hạ cũng có thể cảm nhận được.
“Đi thôi.” Nguyễn Tri Hạ kéo anh đi về phía trước.
Vừa tiến vào biệt thự Nguyễn Tri Hạ đã cảm thấy bố cục nơi này thật quen thuộc.
“Cái sân này xây nhái theo căn nhà cổ của nhà họ Tư đấy.”
Giọng nói của Tư Mộ Hàn bất ngờ vang lên.
Nghe anh nói thế, Nguyễn Tri Hạ cũng phát hiện ra cái sân này rất giống với nhà cổ của họ Tư.
“Sao Tạ Sinh lại làm thế?” Nguyễn Tri Hạ càng đi càng cảm thấy quen thuộc, cũng có nghĩa là trông càng giống với nhà cổ của họ Tư hơn nữa.
“Vì mẹ của anh.”
Lúc giọng nói của anh cất lên, Nguyễn Tri Hạ cũng cảm nhận được anh nắm tay cô chặt hơn.
Nghĩa là tâm trạng anh ấy cực kỳ bất ổn.
Cảnh Thư, mẹ của Tư Mộ Hàn xuất thân từ dòng dõi thư hương, bà là cành vàng lá ngọc thật sự của gia đình danh giá, có tu dưỡng từ vẻ bề ngoài đến tận phẩm chất con người, vô số cậu ấm nhà giàu có chết mê chết mệt bà.
Mà Tạ Sinh cũng là một trong số đó.
Sau đó bà gả cho nhà họ Tư môn đăng hộ đối.
Vốn dĩ đây là một mối lương duyên.
Thời điểm xảy ra vụ bắt cóc còn ầm ĩ hơn cả lúc bà gả vào nhà họ Tư.
Cảnh Thư rắn rỏi nhưng