Nhưng mà Tư Mộ Hàn cảm thấy lo lắng cho cô nên bọn họ đi mua sắm quá lâu.
Lúc quay về xe, Tư Mộ Hàn bỏ hết số đồ vừa mua ở hàng ghế sau, lúc ngồi đằng trước lái xe, anh nhìn gương chiếu hậu rồi nói: “Sao mua nhiều đồ con nít thế?”
“Phải đấy, sao mua nhiều đồ con nít thế.
” Nguyễn Tri Hạ tỏ vẻ nghiêm túc rồi bổ sung thêm một câu: “Dù sao cũng chẳng phải em mua.
”
Đều do Tư Mộ Hàn mua hết.
Hiệu suất làm việc của Tư Mộ Hàn rất cao, cho dù là đi mua sắm cũng y như vậy, xác định mục tiêu rõ ràng, vừa bước vào cửa hàng đã lấy ngay món mình muốn, trong lúc Nguyễn Tri Hạ còn lựa tới lựa lui là anh đã chất đồ đầy xe.
Tư Mộ Hàn im thin thít rồi đổi đề tài: “Về nhà thôi.
”
Mạnh miệng thế đấy.
Tư Mộ Hàn vừa khởi động máy xe đã nghe thấy tiếng điện thoại vang lên.
Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy anh đang lái bèn cầm điện thoại qua giúp anh.
Nguyễn Tri Hạ nhìn màn hình điện thoại rồi nói: “Không có tên.
”
Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn lại, cô bèn đưa điện thoại cho anh.
Tư Mộ Hàn chỉ nói mỗi một chữ: “Nhận.
”
Nguyễn Tri Hạ nhận cuộc gọi rồi đưa máy đến trước mặt anh, cô nghe thấy tiếng anh lạnh lùng nói với đầu dây bên kia: “Có việc gì?”
Có giọng nói quen thuộc của một người đàn ông vang lên ở đầu dây bên kia: “Nghe nói hai người sắp về Hà Dương rồi à?”
Nguyễn Tri Hạ nhận ra được đây là giọng nói của Chiến Kình Uyên.
Anh với Chiến Kình Uyên thân thiết thế mà đến số điện thoại cũng không lưu à?
Tư Mộ Hàn thờ ơ ừ một tiếng: “Ừm.
”
“Ồ.
” Giọng nói của Chiến Kình Uyên cũng lạnh lẽo y hệt vậy: “Không tiễn.
”
Tư Mộ Hàn: “Tạm biệt.
”
Vừa dứt lời là cuộc gọi chấm dứt ngay.
Nguyễn Tri Hạ nhìn điện thoại