Phải lâu thật lâu anh mới không còn chấp nhất đeo đuổi chuyện này rồi giữ rịt nỗi đau ấy trong lòng như thế nữa.
Vành mắt anh càng đỏ hơn khi nãy.
Nguyễn Tri Hạ giơ tay vuốt mặt anh, ánh mắt đượm nỗi xót thương: “Anh đi tắm rửa trước đi, tắm rưa xong xuôi rồi xuống ăn cơm, được không?”
Cô hỏi anh bằng giọng điệu như dỗ dành con nít.
Tư Mộ Hàn gật đầu, trông có vẻ rất ngoan.
“Đi thôi.” Nguyễn Tri Hạ nắm tay anh bước vào phòng.
Sau khi vào nhà, cô đi lên phòng với Tư Mộ Hàn.
“Để em lấy quần áo cho anh, anh đi tắm trước đi.” Nguyễn Tri Hạ dứt lời bèn quay người đi vào phòng để đồ lấy quần áo cho anh.
Nhưng mà lúc cô lấy đồ xong xuôi, lúc trở về lại nhìn thấy Tư Mộ Hàn vẫn ngồi nguyên trên giường không nhúc nhích.
Bàn tay ôm quần áo của cô siết chặt lại, cô đứng ngoài cửa nhìn Tư Mộ Hàn trong chốc lát mới cất bước đi về phía anh.
Cô cố gắng nhẹ nhàng nói với anh: “Em lấy đồ cho anh rồi đây này, đi thôi, đi tắm đi.”
Cô nói rồi bèn nắm tay Tư Mộ Hàn kéo anh đứng dậy, dắt anh vào nhà tắm.
Tư Mộ Hàn đi theo cô vào phòng, cô đặt quần áo mới để lát nữa thay qua một bên rồi quay người lại giơ tay cởi nút áo giúp anh, coi như là giúp anh cởi quần áo vậy.
Dáng vẻ hiện giờ của Tư Mộ Hàn làm Nguyễn Tri Hạ cảm thấy bất an.
Tư Mộ Hàn lại nắm chặt tay cô rồi dịu dàng nói: “Để anh tự làm.”
“Vậy anh nhanh lên một chút nhé.” Nguyễn Tri Hạ