Nguyễn Tri Hạ đi vào, Tư Mộ Hàn hiển nhiên đang sốt rất cao giờ lại bắt đầu nói mê sảng đứt quãng, giọng nói khàn khàn, cũng nghe không rõ anh đang nói cái gì.
Bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể xong liền tiêm cho anh một mũi hạ sốt, Tư Mộ Hàn sốt quá cao, phải tiêm trực tiếp mới có hiệu quả nhanh được.
Vừa tiêm xong, Nguyễn Tri Hạ lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng động rất nhỏ, cô quay đầu nhìn thấy Tư Nguyễn đang mặc đồ ngủ ôm một con thú bông đứng ở cửa.
Dáng vẻ khờ khạo của cô gái nhỏ khiến cho người ta vô cùng đau lòng, Cố Tri Dân đi qua, thấy cô bé đi chân trần liền nhấc cô bé đứng dẫm lên giày của mình sau đó mới nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Bảo bối, sao cháu lại tới đây?”
“Ba cháu…” Tư Nguyễn nghiêng đầu nhìn về phía chiếc giường.
Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới phát hiện Tư Nguyễn đến đây, vội vàng đi tới đưa tay muốn ôm cô bé, Cố Tri Dân lại giành trước: “Để tôi giúp cô.”
Anh ta nói xong liền ôm Tư Nguyễn đi qua đặt ở trên giường, sợ cô bé bị Tư Mộ Hàn truyền nhiễm, anh ta đem Tư Nguyễn đặt ở vị trí cách Tư Mộ Hàn xa một chút.
Mạc Hạ nhìn về hướng Tư Mộ Hàn đang mê man, giường quá mềm bé đi không vững, tay chân víu lấy Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ đang giúp bác sĩ cầm đồ vật, không thể lo phía Mạc Hạ, Cố Tri Dân nhanh tay kéo bé trở về.
Mạc Hạ có chút bất mãn, nhíu mày nhìn Cố Tri Dân.
Mạc Hạ trước đây giống Nguyễn Tri Hạ nhiều hơn một chút, nhưng bây giờ càng ngày càng giống Tư Mộ Hàn hơn, cứ như là một Tư Mộ Hàn nhỏ phiên bản nữ vậy, bị bé nhìn như vậy, không nén được nụ cười, nhẹ giọng nói: “Ba con ốm rồi, đừng gần ba con quá, sẽ lây bệnh cho con đó.”
Anh nói như vậy, Mạc Hạ hiểu rồi, bạn bè lúc ở trường mẫu giáo lúc bị ốm cũng không thể đến lớp, sẽ lây bệnh