Tốc độ Thời Dũng nhận điện thoại rất nhanh.
“Là tôi.” Nguyễn Tri Hạ dùng di động của Tư Mộ Hàn gọi cho Thời Dũng.
Cô đi vài bước tới phía trước, tiếp tục nói: “Về sau có việc gì trực tiếp gọi cho tôi, đừng gọi cho Tư Mộ Hàn, tình trạng sức khỏe của anh ấy cậu cũng biết, tôi hy vọng anh ấy có thể nghỉ ngơi, dưỡng sức khỏe cho tốt, không phải lo lắng về những chuyện này.”
Thời Dũng than nhẹ một tiếng: “Tôi biết rồi.”
Kỳ thật anh cũng hiểu Tư Mộ Hàn nên nghỉ ngơi cho tốt.
Nguyễn Tri Hạ bắt đầu nói chính sự: “Cậu gọi điện thoại cho anh ấy là có việc gì quan trọng sao?”
“Có thuộc hạ nhìn thấy Lưu Chiến Hằng ở thành phố Thượng Hải.” Thời Dũng nói.
Nguyễn Tri Hạ đi đến cuối hành lang, đặt bàn tay lên tay vịn, chậm rãi nói: “Xác định là anh ta?”
“Xác định.” Thời Dũng làm việc rất cẩn thận, nếu không có xác định là Lưu Chiến Hằng, cũng sẽ không nói chuyện này với cô.
Nguyễn Tri Hạ ánh mắt hơi trầm xuống, ngữ khí lại vô cùng bình tĩnh: “Sau khi các cậu đi, Tạ Sinh đến đây thắp hương cho mẹ của Tư Mộ Hàn, tôi phái người theo dõi ông ta, biết được ông ta đang ở đâu.”
Thời Dũng im lặng một lát, không quá chắc chắn hỏi: “Ý của cô có phải điều mà tôi nghĩ đến không?”
Anh ta mơ hồ có thể đoán được lời này Nguyễn Tri Hạ có ý là gì, nhưng anh không quá chắc chắn, dù sao ở trong ấn tượng của anh ta, Nguyễn Tri Hạ là một người rất mềm lòng, không có nhiều thủ đoạn như Tư Mộ Hàn.
“Lưu Chiến Hằng tuy không thích Tư Mộ Hàn, nhưng anh ta có lẽ càng hận Tạ Sinh, nói cho anh ta tung tích của Tạ Sinh, anh ta sẽ rất cao hứng.” Loại thủ đoạn mượn đao giết