“Hôn nhân chớp nhoáng đã nghe bao giờ chưa?” Phó Đình Tây lườm Cố Tri Dân, trong ánh mắt lộ ra vẻ ghét bỏ.
Cố Tri Dân trong lúc đau thương nhất thời không cần dùng đến ly, trực tiếp cầm bình rượu lên tu, ợ rượu, say bí tỉ nói: “Cậu thật sự không phải anh em tốt, vậy mà muốn kết hôn… Nấc!”
Nói xong, lại ợ một hơi rượu.
“Vị tiểu tổ tông của cậu còn chưa đuổi tới sao?” Phó Đình Tây thấy bộ dạng anh như vậy, cũng chấn chỉnh sắc mặt.
Cố Tri Dân nghe thấy tên “Thẩm Lệ”, hai mắt liền sáng lên.
Tiếp theo, Phó Đình Tây tự mình nói ra: “Bộ dạng cậu nhìn như quỷ, liền biết ngay là vẫn chưa làm được.”
Cố Tri Dân đá cái ghế của anh một đá.
Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ, lại cầm cốc nước lên uống.
Nguyễn Tri Hạ nhỏ giọng hỏi anh: “Anh nhìn em làm gì?”
“Không có gì.”
Tư Mộ Hàn vẻ mặt thản nhiên, còn cười với cô.
“Anh không nói em cũng biết.” Nguyễn Tri Hạ hừ lạnh một tiếng.
Tư Mộ Hàn ý cười sâu sắc, đưa tay khoác lên trên ghế dựa của Nguyễn Tri Hạ, nghiêng đầu nhìn chăm chú lên khuôn mặt của cô, nói: “Vậy em cân nhắc một chút xem sao?”
“Không cân nhắc.” Nguyễn Tri Hạ nhìn anh đang mỉm cười thỉnh cầu, nhịn không được nói thầm một câu: “Em đã đồng ý với tiểu Lệ.”
Tư Mộ Hàn mặc dù ngoài miệng nói không tha cho Cố Tri Dân nhưng nhìn anh ta như vậy cũng không đành lòng, muốn để Nguyễn Tri Hạ nói cho anh ta biết nguyên nhân Thẩm Lệ không muốn tiến tới cùng Cố Tri Dân.
Nhưng Nguyễn Tri