Tư Đình Phong rùng mình: “Cô nói cái gì? Cô đã đưa bà ấy đi gặp xem thi thể của Cảnh Thư! Bà ấy không chịu đựng được kích động! Bà ấy vô tội!”
“Vậy mẹ của Tư Mộ Hàn có tội sao? Ông là một kẻ ích kỷ, nhu nhược, dám làm không dám chịu!” Hai từ cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ còn nghiến răng nói ra.
Tư Đình Phong bị Nguyễn Tri Hạ chọc tức: “Tôi giết cô!”
Trên khuôn mặt của Nguyễn Tri Hạ không có chút sợ hãi: “Chỉ cần ông giết tôi, cái chết của Trần Tuấn Tú cũng sẽ bị lôi ra, ông và Tư Liên cũng sẽ bị vạn người mắng nhiếc, còn không động thủ? Dám làm không dám chịu thì làm đàn ông gì chứ? Có khác gì chuột cống?”
“Cô đừng ép tôi!” Tâm trạng của Tư Đình Phong vô cùng bất ổn, tay cầm con dao găm run rẩy, để lại những vệt máu trên cổ Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ mỉa mai lên tiếng: “Tôi chỉ nói sự thật với ông mà thôi, tính tình Tư Mộ Hàn như thế nào, có lẽ ông cũng rõ, anh ấy có cái gì mà không làm ra được chứ?”
Tư Đình Phong căm hận nghiến răng, nhưng bàn tay đang cầm dao lại buông lỏng.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng những gì Nguyễn Tri Hạ nói là sự thật, Tư Mộ Hàn có cái gì không dám làm.
Trước kia, lúc ông nội Tư vẫn còn sống, đặc biệt quan tâm đến Tư Mộ Hàn, ông ta rõ hơn bất kỳ ai, Tư Mộ Hàn đứa con này thông minh hơn ông ta, thông minh không giống con trai ruột của ông.
Tư Mộ Hàn quá thông minh, nếu như Tư Mộ Hàn không điều tra vụ bắt cóc năm đó, có lẽ ông ta và Tư Mộ Hàn cũng sẽ không đi đến bước này.
Sau một hồi im lặng, Tư Đình Phong đã thỏa hiệp nói: “Cô đưa tôi đi gặp Tư Liên, tôi muốn cùng bà ấy xuất ngoại, đến lúc đó, đương nhiên tôi sẽ tha cho cô và Tư Mộ Hàn.”
Nguyễn Tri Hạ cười khúc khích: “Ông dựa vào cái gì mà cho rằng Tư Liên sẽ đi cùng ông? Ông cho rằng ở trong lòng bà ta, ông quan trọng như thế nào?”
“Câm miệng!” Khuôn mặt Tư Đình Phong hung ác dữ tợn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể trở nên điên cuồng.
Khi còn trẻ, Tư Đình Phong cũng là một cậu chủ thế gia hăng hái, nhận được rất nhiều người hâm mộ, tất cả mọi chuyện đều dễ