Bệnh viện.
“Sức khỏe của bệnh nhân không còn gì đáng lo ngại, căn cốt cơ thể của cậu ta tốt, tuy trong khoảng thời gian này không ăn uống đầy đủ, cơ thể có chút suy yếu, nghỉ ngơi vài ngày là có thể khôi phục.”
Bác sĩ lật cuốn sổ ghi chép bệnh lý, nói về tình trạng của Tư Gia Thành.
“Cám ơn bác sĩ.” Nguyễn Tri Hạ nói cảm ơn, gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, lại hỏi: “Vậy khi nào cậu ấy có thể tỉnh lại?”
Tư Gia Thành được cảnh sát tìm ra, lúc này đang lặng lẽ nằm trên giường bệnh, vẫn còn đang trong trạng thái mê man.
Bác sĩ mỉm cười nói: “Rất nhanh có thể tỉnh.”
Sau đó, bác sĩ dặn dò thêm một số việc rồi xoay người rời đi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn bác sĩ đi ra ngoài, lúc quay đầu lại thì phát hiện Tư Mộ Hàn đứng bên giường nhìn Tư Gia Thành đang nằm, vẻ mặt vô cùng thờ ơ, không có một tia cảm xúc.
Nguyễn Tri Hạ đến gần, nhẹ giọng nói: “Có thể Tiểu Thành biết hết rồi.”
Lúc trước Tạ Sinh bọn họ vì muốn lợi dụng Tư Gia Thành đã mượn chuyện của mẹ cậu ấy là Tư Liên để kích động mối quan hệ của Tư Gia Thành và Tư Mộ Hàn, nhưng lúc đó Tư Gia Thành cũng chỉ biết việc Tư Liên vào viện tâm thần có quan hệ với Tư Mộ Hàn, nhưng lại không biết nguyên nhân mà Tư Mộ Hàn làm như vậy.
Càng không biết những chuyện mà nhà họ Tư gặp phải.
Tư Mộ Hàn che giấu những chuyện này, đơn giản vì anh chỉ muốn Tư Gia Thành có thể bình tĩnh mà sống yên ổn, không muốn để cho Tư Gia Thành giống anh.
Nhưng Tư Đình Phong lại không nghĩ như vậy, ông ta vì mục đích mà không từ