Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại, đã thấy Tư Mộ Hàn không biết từ lúc nào đã tới phía sau cô.
Nguyễn Tri Hạ nhỏ giọng oán giận: “Anh đi đường sao một chút tiếng động cũng không có.”
“Là em quá chú tâm suy nghĩ.” Tư Mộ Hàn cũng học bộ dáng của cô, ngồi xuống tấm thảm trên mặt đất, ngồi đối diện cô.
Nguyễn Tri Hạ thở dài: “Tiểu Thành đêm qua đi rồi.”
“Anh biết.” Tư Mộ Hàn nhìn cô một lát: “Nó cũng nhắn tin cho anh.”
Thì ra Mộ Gia Thành cũng gửi tin nhắn cho Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ cong khóe môi, lộ ra một nụ cười, nói với Tư Mộ Hàn: “Đừng lo lắng, Tiểu Thành chắc chắn sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân.”
Tư Mộ Hàn nhìn cô không chút biểu cảm, hỏi lại: “Anh lo lắng cho nó?”
Nguyễn Tri Hạ chớp mắt, lắc đầu: “Không, anh không lo lắng.”
Mới là lạ!
Mộ Gia Thành cũng coi như được Tư Mộ Hàn nuôi lớn, không lo lắng mới là lạ.
Tư Mộ Hàn hừ một tiếng, đứng dậy: “Ngủ thêm một lát.”
Nguyễn Tri Hạ cũng đứng dậy theo, đúng lúc này, di động của Tư Mộ Hàn vang lên.
Nguyễn Tri Hạ hiếu kỳ nói: “Ai lại gọi điện thoại vào sáng sớm vậy.”
Tư Mộ Hàn đi qua, nhìn thoáng qua di động, nói: “Tri Dân.”
Thì ra là Cố Tri Dân.
Tư Mộ Hàn nghe điện thoại, bật loa ngoài.
“Đình Kiên, vợ của