Tư Mộ Hàn liếc cô một cái, anh đưa ngón tay chọt nhẹ vào phần mi tâm đang nhau lại của cô: “Không ngờ em vẫn còn lo lắng đến chuyện tình cảm của người khác như vậy nha.”
Nguyễn Tri Hạ hất tay anh ta, rồi hậm hực trừng mắt nhìn anh: “Em nói nghiêm túc đó, anh có biết lai lịch của Ngu Tinh Nhã không? Lúc em biết tới cô ta thì cô ta đã nổi tiếng lắm rồi, cảm giác giống như là một đại nhân vật vậy đó, người đứng sau cô ta nhất định không đơn giản đâu.”
Tư Mộ Hàn khẽ cười một cái, rồi cất giọng hạ đẳng: “Không biết, anh cũng đâu có tìm cô ta qua đâu, anh làm sao mà biết cô ta có lai lịch gì chứ.”
“Giải thích chi vậy? Em cũng đâu có hỏi anh đã đi tìm gặp cô ta qua chưa đâu.” Nguyễn Tri Hạ vươn tay nhéo một cái vào eo anh.
Tư Mộ Hàn: “Đau.”
Tuy sắc mặt anh không có chút biểu hiện gì là đau đớn cả nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn vội vàng buông tay ra rồi còn xoa xoa chỗ vừa bị cô nhéo nữa.
“Nhớ lần trước, anh với em, Phó Đình Tây và Cố Tri Dân đi ăn cơm cùng nhau, lúc đó Phó Đình Tây cũng có nói đến chuyện kết hôn, còn nhắc đến từ ‘kết hôn chớp nhoáng’, vậy thì xem ra, cậu ta và Ngu Tinh Nhã cũng chưa quen biết được bao lâu rồi.”
“Ừm.”
Tư Mộ Hàn nhìn khuôn mặt đang trầm ngâm suy tư của cô thì liền nói tiếp: “Anh đã phái người đi tìm rồi, cụ thể chuyện là như thế nào thì đợi tìm được Ngu Tinh Nhã thì sẽ biết thôi.”
Nguyễn Tri Hạ nghe anh nói vậy thì không nhịn được cười, Tư Mộ Hàn đối đãi với bạn bè thực chất cũng không tệ.
Tư Mộ Hàn hỏi cô: “Em cười cái gì?”
“Không có gì.” Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, sau đó cố ý bày ra cái vẻ mặt nghiêm túc: “Được rồi, anh đừng nói chuyện nữa, làm phiền em làm việc đó.”
Tư Mộ Hàn