“Không sao, tôi và cô ấy cũng không có quan hệ gì, chúng tôi vốn cũng không có quen nhau mà, cho nên tôi đương nhiên cũng không có để ý tới thái độ của cô ấy đâu.” Ngữ điệu của Nguyễn Tri Hạ chậm rãi, trên mặt cô cũng nở một nụ cười.
Nhưng Tư Mộ Hàn có thể nghe thấy, ẩn sâu trong lời nói của cô còn mang theo một chút tức giận nữa.
Nguyễn Tri Hạ đúng thật là có chút tức giận, cô tức giận thay cho Thẩm Lệ.
Chuyện của hai người Cố Tri Dân và Thẩm Lệ quá là phức tạp, Thẩm Lệ thì vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt với Cố Tri Dân, cho dù Cố Tri Dân có thay lòng, có đi tìm người phụ nữ khác đi chăng nữa thì cũng không sao.
Nhưng anh ta lại để một cô gái có tướng mạo hơi giống với Thẩm Lệ ở bên cạnh để làm gì chứ?
Càng huống hồ, cái cô Tiêu Văn đó còn là nghệ sĩ của Thịnh Hải nữa.
Đây không phải là đang cố ý làm cho Thẩm Lệ ghét sao?
Còn Cố Tri Dân thì hoàn toàn không nghe ra được chút ý giận nào trong lời của Nguyễn Tri Hạ cả, bởi vì trong đám người bọn họ thì tính tình của Nguyễn Tri Hạ là tương đối ôn nhu nhất, cô ấy đã nói không sao thì anh cũng không nghĩ nhiều nữa.
Anh còn vui vẻ mà nói: “Nãy giờ chắc cũng tới rồi chứ?”
Tri Hạ thật muốn ngó lơ anh ta mà.
Tư Mộ Hàn khẽ ngước mắt lên: “Ừm, Thẩm Lệ vừa mới gọi điện đến.”
Cửa văn phòng đột nhiên bị ai đó đẩy ra lần nữa.
Thẩm Lệ từ bên ngoài bước vào.
Trên người cô mặc một chiếc áo khoác dáng dài, trên eo thì được thắt lại một cách vừa vặn làm lộ ra chiếc eo uyển chuyển, mái tóc dài thì được xõa bồng bềnh trên vai, dung nhan thì rạng rỡ, dưới chân thì đang mang một đôi giày thể thao trông rất thoải mái, cả người cô nhìn vừa phong trần lại vừa xinh đẹp