Thời tiết càng ngày càng lạnh.
Nguyễn Tri Hạ lười đi ra ngoài, ở trong nhà nghiên cứu thực đơn, mỗi ngày nấu cho Tư Mộ Hàn các món ăn hết sức ăn đa dạng.
Tư Mộ Hàn cũng bị cô nuôi thêm được một ít thịt, cả người tinh thần tốt lên rất nhiều, cũng không gầy gò như trước kia.
Buổi tối, Nguyễn Tri Hạ đưa tay sờ cánh tay của anh: “Béo hơn một chút rồi.”
Tư Mộ Hàn chỉ nhìn thoáng qua cánh tay của mình, cũng không nói gì thêm.
Chỉ có điều sáng sớm ngày hôm sau, lúc Nguyễn Tri Hạ thức dậy thấy bên cạnh trống không.
Gần đây cô và Tư Mộ Hàn đều làm việc và nghỉ ngơi cùng nhau, lúc thức dậy và lúc đi ngủ đều cùng một chỗ, đây là lần đầu tiên Tư Mộ Hàn thức dậy trước.
Nguyễn Tri Hạ mặc xong quần áo, ra khỏi phòng chuẩn bị đi tìm Tư Mộ Hàn.
Trước khi tìm Tư Mộ Hàn, cô đến phòng của Tư Nguyễn nhìn bé một chút.
Tư Nguyễn sẽ có kỳ nghỉ đông kéo dài một tuần, gần đây thời tiết tương đối lạnh, bé cũng thích ngủ hơn một chút.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ đến phòng Tư Nguyễn mới phát hiện Tư Nguyễn cũng không có ở trong phòng.
Mới sáng sớm, hai cha con đi đâu?
Trong đại sảnh dưới lầu đã có người giúp việc đang quét dọn vệ sinh, nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ xuống tới, liền dừng công việc: “Mợ chủ, chào buổi sáng!”
Nguyễn Tri Hạ hỏi: “Cô có thấy Tư Nguyễn và ba của nó đi đâu không?”
Người giúp việc: “Cậu chủ đã ra ngoài cùng cô chủ nhỏ rồi ạ.”
“Có nói đi đâu không?” Nguyễn Tri