Là một tòa nhà bỏ hoang.
Lúc cô tới, Tạ Ngọc nam cũng vừa mang theo người tới.
Tạ Ngọc Nam mang theo một nhóm người, mà cô chỉ đến một mình, nhưng một chút cũng không sợ hãi.
“Tôi tưởng cô đã không còn trong nước nữa chứ.
”
Tạ Ngọc Nam biết quan hệ cảu Nguyễn Tri Hạ và Lưu Chiến Hằng không tệ, hồi tưởng lại thì biết là chuyện gì rồi.
“Cô đến cứu Lưu Chiến Hằng? Cô cũng thật có tình có nghĩa đó.
” Ngữ khí của Tạ Ngọc Nam mang theo trào phúng.
Nguyễn Tri Hạ bình thản nói: “Tôi nợ anh ta một mạng.
”
Tạ Ngọc Nam cười lạnh một tiếng: “Gan cô cũng không nhỏ, dám một mình tới đây, không sợ tôi làm gì cô sao?”
Nguyễn Tri Hạ cũng cười, bình tĩnh nói: “Cậu không làm gì được đâu, nếu cậu còn muốn sống cuộc sống của một thiếu gia thì bây giờ hãy thu tay lại đi.
”
Tạ Ngọc Nam hưởng thụ quen rồi, công ty của Ta Sinh tuy rằng bị Tư Mộ Hàn nắm rồi, nhưng ông ta nhất định có để lại tài sản cho Tạ Ngọc Nam, tính ra chắc cũng không ít, đủ để nửa đời còn lại cảu cậu ta không cần lo nghĩ, nhưng nếu như Nguyễn Tri Hạ xảy ra chuyện ở đây, cậu ta cũng đừng hòng vô lo nửa đời sau nữa.
Tạ Ngọc Nam nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của cô, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Nguyễn Tri Hạ bổ sung thêm một câu: “Lúc tôi đến đã báo cảnh sát rồi.
”
Tạ Ngọc Nam nghe vậy, thấp giọng mắng một tiếng: “Coi như cô may mắn.
”
Cậu ta xoay người, quắc tay với đám người sau lưng: “Đi thôi.
”
Sau khi Tạ Ngọc Nam dắt thuộc hạ đi khỏi, đúng như những gì anh ta nói,