Nguyễn Tri Hạ ngoắc ngoắc ngón tay về phía anh, ra hiệu cho anh cúi đầu xuống thấp một chút.
Tư Mộ Hàn nghe lời cúi đầu xuống, cô liền ngồi dậy hôn anh một cái.
Tư Mộ Hàn khẽ cong môi, nhưng lập tức trầm mặt xuống, đây là Nguyễn Tri Hạ cố ý khiến anh vui lòng.
Sợ rằng những gì cô sắp nói tiếp theo sẽ khiến anh tức giận, nên cô mới làm như vậy.
Vì người khác mà phải nịnh nọt anh, cô cũng làm được.
Tư Mộ Hàn cũng không ngồi thẳng người lại, anh vẫn duy trì động tác cúi người, giữ một khoảng cách với cô, nói: “Nói đi, có chuyện gì.
”
“Em đã đến gặp Lưu Chiến Hằng.
”
Nguyễn Tri Hạ vừa nói xong, sắc mặt Tư Mộ Hàn liền trầm xuống.
Cô đã biết có thể sẽ như vậy.
Cô nắm chặt tay Tư Mộ Hàn, giọng nói dịu dàng: “Anh ta đấu cùng Tạ Ngọc Nam, kết quả là anh ta thua, nhưng Tạ Ngọc Nam lại muốn đuổi cùng giết tuyệt, em… muốn giúp anh ta.
”
Cô cẩn thận quan sát sắc mặt Tư Mộ Hàn, một khi nhận thấy sắc mặt của anh không thích hợp, cô sẽ nhào đến hôn anh, hôn đến khi nào anh vui vẻ trở lại mới thôi.
“Vì sao giúp anh ta?” Tư Mộ Hàn đứng lên, thần sắc lạnh nhạt.
Nguyễn Tri Hạ biết anh đã tức giận, nhưng lại không phân biệt được cảm xúc trong mắt của Tư Mộ Hàn, càng không chắc chắn về mức độ tức giận của anh.
Nhưng anh vẫn đủ bình tĩnh để hỏi cô lý do tại sao, chứng tỏ anh vẫn có thể lắng nghe lời cô nói.
Nguyễn Tri Hạ cũng cảm thấy yên tâm một chút, liền nghe theo suy nghĩ trong lòng nói ra: “Năm đó nếu không phải anh ta cứu em, em cũng sẽ không sống được đến bây giờ, cho nên em vẫn luôn nợ anh ta một mạng, bây giờ vừa lúc có thể trả lại món nợ