Nguyễn Tri Hạ nhìn anh một cái: “Đường đường là Tổng giám đốc Cố mà còn không hẹn được người nào ăn cơm cùng sao?”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía thang máy.
Cố Tri Dân khẽ hừ một tiếng: “Tri Hạ, em nói mấy lời này là cố ý chế giễu anh đúng không?”
Nguyễn Tri Hạ phì cười: “Vậy anh đi ăn cơm cùng với chúng tôi đi.
”
“Không đi đâu.
” Cố Tri Dân từ chối vô cùng dứt khoác: “Không muốn đi xem mấy người show ân ân ái ái đâu.
”
“Chúng tôi không có show…”
“Mấy người ở cùng nhau thì cái gì mà không làm được, đối mắt nhìn nhau cũng là show ân ái rồi.
”
“…”
Nguyễn Tri Hạ không còn biết nói gì nữa.
Nếu như đối mắt nhìn nhau một cái đã là show ân ái thì bọn họ đúng thật là ngày nào cũng show rồi.
“Em đừng hiểu lầm…” Cố Tri Dân vội vàng lên tiếng giải thích: “Ý của anh là, lúc mà em và Đình Kiên ở cạnh nhau luôn mang đến cho người ta cái cảm giác rất là yêu thương nhau, giống như là…”
Anh suy nghĩ từng câu từng chữ: “Giống như là một bản năng vậy, một loại bản năng kiên định đến mức không có bất kỳ thứ gì có thể chia cắt hai người được vậy đó.
”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy sự hình dung này của Cố Tri Dân rất thú vị.
Cố Tri Dân chợt mỉm cười có chút ngại ngùng: “Có phải là anh lập dị lắm không, cảm giác xấu hổ ghê.
”
Có một khoảnh khắc nào đó, Nguyễn Tri Hạ rất muốn nói chuyện của Thẩm Lệ cho Cố Tri Dân nghe.
Cố Tri Dân đã đưa tay ấn thang máy.
Sau một